Anh
quá nghèo
Alberto
Moravia
Dịch giả: Trịnh Đinh Hùng và Hoàng Hải
Tôi lấy chồng
năm mười tám tuổi. Chồng tôi sáu mươi, nhưng đúng là một người mà mẹ tôi hằng
mong ước cho tôi từ khi tôi còn chưa lọt lòng mẹ: một người giàu. Song, hình thức
bên ngoài của ông hoàn toàn không phải như thường thấy ở những người chiếm hữu
những gia sản kếch sù: không thô thiển, cục súc hoặc đầu hói, bụng to. Thậm chí
trái lại. Dưới mái tóc trắng óng ánh bạc là một khuôn mặt hồng hào, trìu mến và
niềm nở. Nhưng điểm đáng chú ý nhất của ông là đôi mắt: đôi mắt đen, ánh mắt tắt
lịm, không biểu hiện một tí tình cảm nào cả. Cái nhìn của ông bất động một cách
lạ lùng, nhất là khi ông chú ý nhìn một cái gì đó (hoặc ai đó) khiến ông đặc biệt
thích thú. Thay cho con ngươi là đôi kính hiển vi mà những người thợ kim hoàn
thường đeo lên mắt để nhìn vàng bạc và các loại đá quý. Trong sâu thẳm của đôi
con ngươi ấy không bao giờ biểu lộ sự không biết, nỗi ngạc nhiên, sự thán phục
hay trí tò mò, mà bao giờ cũng chỉ là sự xét đoán không nhầm lẫn về giá trị của
vật này hay vật khác hoặc (tại sao lại không kia chứ?) của một con người, về
giá trị được biểu hiện trước hết bằng tiền hoặc dưới hình thức khác được chuyển
thành các dạng tiền.
Và lạ lùng
thay, tôi đã nghĩ về điều đó không phải sau khi cưới (chẳng hạn khi hai vợ chồng
thường hay đi các cửa hiệu vàng bạc và đồ cổ), mà trước khi ông xin cưới, trong
thời gian ông còn đang tán tỉnh tôi. Mà săn sóc phụ nữ thì ông là người rất tận
tình, ít nhất là căn cứ vào những cử chỉ bề ngoài. Nhưng nghĩ kỹ thì sự nhiệt
tình đó có hơi trơ trẽn, ít nhất là xét từ góc độ của một người phụ nữ không muốn
bị người ta xem như là một bình sứ cổ Trung Quốc hoặc bức tượng nhỏ của bộ lạc
Maya. Song đối với tôi, một cô gái trẻ, chưa từng trải, thì sự trơ trẽn đó lại
làm tôi thích thú, có tác dụng vuốt ve dây thần kinh, cho nên rốt cuộc tôi đã
phải lòng ông ta.
Ông ngồi
trong căn phòng tiếp khách nghèo nàn và tù túng của gia đình tôi (tôi với mẹ
tôi ở một căn hộ hai phòng và sống rất eo hẹp), hầu như không hề nói năng gì cả,
chỉ nhìn tôi. Sau này, khi chúng tôi đã cưới nhau rồi, tôi nhận thấy rằng ông
ta nhìn các vật trưng bày ở cửa hàng cũng đúng y như thế.
Phải nói rằng
tôi là một cô gái rất xinh. Nhưng căn cứ và cái nhìn của ông, vẻ đẹp của tôi
hoàn toàn không hề gây ra ở ông một sự hồi hộp, bối rối nào cả, cũng không hề
làm mê mẫn như đối với những người đàn ông khác. Cách thể hiện của ông là của một
người biết rằng nếu muốn, anh ta có thể mua ngay đồ vật ấy và anh ta hiện đang
xem xét nó chỉ là để xác định đúng giá của nó hiện nay là bao nhiêu và sau này
nó có thể đem lại những ích lợi gì.
Cuối cùng chúng tôi cưới nhau. Chồng tôi yêu tôi và tôi cũng yêu
chồng. Trong suốt hai năm, cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể nói là hạnh phúc.
Nhưng cần phải nói rõ tình yêu đó là gì và hạnh phúc đó ra làm sao. Tôi sẽ cố gắng
giải thích bằng chính ngay thí dụ đó (tôi muốn nói cặp mắt của chồng). Chính mắt,
chứ không phải các giác quan khác, làm sợi dây nối liền ông với thực tế, nói
đúng hơn là với những đồ vật mà ông liên tục mua sắm. Mắt ông thiết lập mối
liên hệ đó, củng cố nó và cuối cùng cắt đứt nó. Mối liên hệ đó thường trải qua
hai giai đoạn: giai đoạn đánh giá và giai đoạn thưởng thức vật mua về. Giai đoạn
đầu diễn ra trước mặt người bán, trong cửa hàng. Chồng tôi ngắm nghía rất lâu vật
định mua, đứng xem không sờ mó, hoặc giả cầm lên, lăn đi lăn lại trên tay để
xem cho rõ bằng hai con mắt cú mèo –toàn bộ xúc cảm của ông tập trung ở thị
giác chứ không phải ở xúc giác. Giai đoạn thứ hai là giai đoạn thưởng thức vật
mua diễn ra ở nhà, trong phòng làm việc của ông. Đấy là một phòng rộng với một
cái bàn lớn cùng nhiều cái giá đóng trên tường để đặt những đồ vật ông mới mua
được. Khi mà chúng vẫn còn ở trong phòng, thì có nghĩa là ông vẫn còn đang ngắm
nghía, thưởng thức chúng. Ông thưởng thức chúng như thế nào? Như một con quỷ
hút máu, bằng cặp mắt mà ánh mắt đã tắt với cái nhìn bất động, ông “hút” đồ vật
như hút lòng đỏ lòng trắng trứng từ cái lỗ nhỏ của quả trứng. Quả trứng đã bị
hút hết trông vẫn tưởng như còn nguyên nhưng kỳ thực rỗng ruột và bị vứt ra sọt
rác. Chồng tôi sau khi đã “hút” xong đồ vật dĩ nhiên là không vứt đi (còn chưa
đến mức độ đó); vật ấy chỉ đơn giản là biến mất khỏi phòng làm việc. Tôi nhớ hồi
trước ông có một bình sứ Hy Lạp rất đẹp trang trí những hình người màu đen trên
nền đỏ. Cái bình đặt mãi ở trong phòng, rồi biến mất. Một thời gian sau, tôi
tìm thấy nó ở trong một cái bọc.
Tình yêu của
chồng đối với tôi cũng hoàn toàn giống như sự say ngắm đồ vật của ông. Ông nhìn
ngắm tôi không hề biết chán, lúc nào cũng nhìn suốt: trong khi ăn, trong khi ngủ,
ở nhà bạn bè, ở tiệm ăn, trong nhà hát, ngoài vườn, ngoài bãi biển, trên núi,
giữa đám đông ngoài phố cũng như khi ngoài chúng tôi ra không có một ai…Chính
là trong cái nhìn không dứt, không còn là cái nhìn mang tính chất đánh giá lạnh
lùng nữa mà là cái nhìn say sưa không biết chán đó, chứa đựng tình yêu của ông.
Còn về phần tôi, tôi rất gắn bó với ông. Có lẽ tôi cảm thấy đối với ông một thứ
tình cảm giống như những đồ vật vô tri vô giác cảm thấy đối với ông chủ báu vật
của chúng nếu như chúng có tình cảm: đó vừa là một thứ tình cảm biết ơn, vừa là
mong muốn khoe sắc đẹp, vừa là sự công nhận uy thế tuyệt đối của ông ta.
Thế rồi bỗng dưng, vô duyên cớ, chồng tôi không yêu tôi nữa, hoàn
toàn không nhìn tôi nữa. Chúng tôi vẫn sống như trước, nhưng ông dường như gạt
tôi ra khỏi tầm mắt mình như gạt ra khỏi phòng làm việc những đồ vật mà ông đã
ngắm nghía thỏa thê. Sự thật thì sự gắn bó giữa ông với tôi trong khi ấy vẫn
không hề giảm đi, mà trái lại, có phần tăng lên. Cảm giác sở hữu đã mất đi. Ông
bắt đầu đối với tôi như đối với một người phụ nữ gắn bó với mình bởi một sự gần
gũi lâu ngày. Nói một cách ngắn gọn, tôi thôi không còn là một đồ vật đối với
ông nữa, mà trở thành một con người. Người phụ nữ khác ở địa vị tôi hẳn đã lấy
làm mừng, cho rằng bước chuyển đó là theo hướng tốt, rằng nó chứng tỏ mối quan
hệ vợ chồng như vậy là được củng cố. Nhưng tôi thì đau khổ đến chết đi được,
không biết làm thế nào. Tôi cảm thấy mình bị “thương hại”, rằng vị trí của tôi
đã bị lung lay, và tôi không còn là tôi trước nữa. Vâng, vâng, đúng thế, tôi lấy
làm tiếc cái thời mà tôi chỉ là một đồ vật quý, xinh đẹp được người ta mua về
ngắm nghía cùng với những đồ vật khác, và thấy đáng ghét làm sao địa vị của người
phụ nữ được người ta đối xử bằng những tình cảm kính cẩn và dịu dàng bình thường
của con người.
Một năm sau
khi diễn ra sự hóa thân -từ đồ vật thành con người- ấy là tôi, thì chồng tôi chết.
Như vậy là tôi với ông đã sống với nhau ba năm, nhưng trong đó như “người chủ với
đồ vật” chỉ có hai năm. Tôi bỗng nhiên đơn chiếc, trở thành người chủ của một
tài sản kếch sù và –than ôi!- hơn bao giờ hết cảm thấy mình là một phụ nữ, một
nhân cách, một con người.
Tôi sẽ không
kể với các bạn tôi đã sống những năm từ đấy đến đây như thế nào. Hãy giở bất kỳ
quyển họa báo thời trang nào, đọc qua mục phóng sự đời sống thượng lưu, bạn sẽ
có ngay một khái niệm đầy đủ về tôi, về sinh hoạt của tôi, được minh họa tỉ mỉ
bằng những bức ảnh kèm theo: đây là tôi đang trượt tuyết ở núi Cortina, kia là
tôi đang tắm nắng ở bãi tắm bên hồ Liđô, đi săn ở Kênia, câu cá ở biển miền
Nam, vui chơi trong đêm hội thời trang ở Niu Yooc, đánh “gôn” ở Kent, xem đấu
bò tót ở Mađrit, còn đây tôi là một tay máu mê cờ bạc tại cái sòng bạc ở Miami,
là khách du lịch đang tham quan khu khai quật ở Pecxêpôn, vân vân và vân vân.
Các bạn hẳn đã thấy cảnh tôi vô số lần và có thể còn ghen tị với tôi nữa là
khác, dù rằng chẳng có gì đáng ghen tị cả: vì tôi vẫn không thể nào tìm được một
người yêu tôi như tôi muốn, bằng một tình yêu mà chông tôi đã làm cho tôi quen
với nó. Với một ý nghĩa nào đó, tôi đã bị chấn thương suốt đời. Người ta bảo
chính những quan hệ tình dục đồi bại hoặc quá sớm thường làm cho con người bị
chấn thương như thế. Nói tóm lại, tôi cần người ta phải đánh giá, mua và sử dụng
một đồ vật hiếm hoi, quý giá. Các phương án khác của tình yêu đều không làm tôi
vừa lòng.
Tiếc rằng giờ
đây đối với tôi tình hình phức tạp hơn nhiều so với cái ngày hai mẹ con sống
trong một căn hộ hai phòng và những người muốn đến “đánh giá, mua và sử dụng” cứ
nườm nượp. Nhờ chồng, tôi đã chuyển thứ bậc sang loại người tự mình có đủ khả
năng mua tất cả những gì mình muốn, nhưng trở thành vật sở hữu của ai đó thì
không trở thành được nữa rồi…Ai dám cho phép mình làm một việc sa hoa dường ấy,
“mua” tôi? Tôi hiểu rất rõ rằng cái nhìn mà ngày nào đã khiến tôi rùng mình phát
sợ, vì nó cân nhắc một cách lạnh lùng những giá trị của tôi, cái nhìn đã buộc
tôi phải yêu khi tôi còn là một cô gái nghèo, cái nhìn ấy bây giờ chỉ người nào
có đủ sức không chỉ sở hữu tôi mà sở hữu cả toàn bộ gia tài không kể xiết này mới
có được. Nói cách khác, người ấy lại còn phải muốn sở hữu tôi nữa chứ! Có nghĩa
là những xác xuất của tôi bị giảm đi rất nhiều, nếu không phải nói chung chỉ
còn là số không.
Tôi sẽ làm thế
nào đây? Không biết.
Để chứng minh
cho những lời tôi vừa nói, tôi xin kể lại vắn tắt một câu chuyện, về việc suýt
nữa tôi có một thiên tình sử với một anh chàng trí thức trẻ mà tôi gặp cách đây
ít lâu ở nhà những người bạn quen chung của cả hai chúng tôi. Trí tuệ sắc sảo của
anh ta, tính nghiêm túc lạ thường, thậm chí hơi quá mức của anh ta, và điều chủ
yếu là cái cách nhận xét rất mới của anh về sự việc và con người rất thu hút sự
chú ý của tôi. Tôi với anh bắt đầu gặp gỡ nhau ngày càng thường xuyên hơn. Thường
thường, tôi hẹn anh ta ở một quảng trường nào đó, anh ta đứng đợi tôi, tôi đi
xe đến đón anh ta đi ra ngoại ô, có khi đi rất xa. Chúng tôi nói chuyện với
nhau. Chúng tôi không làm gì khác ngoài việc nói chuyện với nhau. Đúng hơn là
anh ta nói còn tôi nghe. Anh hay nói và nói rất hùng biện, đến nỗi đôi lúc tôi
tự nghĩ: nếu lời nói mà đánh giá được trọng lượng bằng vàng thì chắc chắn anh
ta có thể mua nổi tôi rồi! Nhưng than ôi, anh thanh niên trí thức của tôi lại rất
nghèo. Kết quả tất nhiên là anh ta đâm yêu tôi. Tôi –trong những trường hợp như
thế- hiểu ngay ra điều đó căn cứ cách anh ta nhìn tôi. Nhưng cái nhìn của anh,
cái nhìn nồng cháy bình thường của một kẻ đang yêu gặp phải con người tôi lạnh
lẽo. Tôi cần phải thấy được trong cái nhìn của người đàn ông thể hiện sự đánh
giá lạnh lùng, chính xác những giá trị của tôi, mà một cái nhìn như vậy chỉ có
thể có được nếu được cổ vũ bởi một sự giàu có ghê gớm đủ sức nuốt được một cách
dễ dàng cả cái vốn tài sản đồ sộ của tôi. Nói giả dụ, nếu tôi đáng giá năm tỉ,
thì cái nhìn ấy phải có một sức mạnh ít nhất là ngang bằng với năm mươi tỉ. Cần
nói thêm là tỉ lệ giữa sự nghèo nàn của tôi và sự giàu có của chồng tôi ban đầu
lớn hơn thế nhiều.
Do đó, khi
anh người yêu trí thức của tôi làm một bước đầu tiên nhích lại gần tôi, không đắn
đo gì cả tôi liền gạt ngay đi:
- Không,
không, tôi xin anh, chúng ta chỉ có thể là bạn với nhau thôi! Anh quá nghèo để
có thể trở thành tình nhân của tôi.
Việc đó xảy
ra ở ngoại ô, xa thành phố. Anh ta không nói một lời, ra khỏi xe, đi bộ theo đường
cái. Tôi cũng không gọi anh ta nữa. Sức mạnh của cái nhìn của anh khi anh ta định
hôn tôi tính ra (than ôi!) không phải là năm mươi tỉ, mà là một số đồng bạc ít ỏi
hàng tháng anh ta nhận được của cha. Thực ra tôi có thể làm với anh ta cái điều
mà ngày xưa chồng tôi đã làm với tôi: tức là đánh giá anh ta để mua và sử dụng.
Trên thực tế, từ này vốn tài sản của tôi có thể cho phép tôi đóng vai trò đó được.
Nhưng, như tôi đã nói, cuộc hôn nhân đầu tiên đã làm chấn thương tôi rồi. Sợ rằng
số phận tôi là làm một đồ vật suốt đời đi tìm chủ nhân mà không thấy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com