Trung thu năm ấy, nhà tôi gặp chuyện
không may: mẹ bị ốm không thể đi làm, nhà máy của ba ngừng sản xuất, ba phải đi
kiếm việc linh tinh. Một vị giám đốc công ty nhìn thấy ba trung thực thật thà,
bèn cho ba 1 túi bánh Trung thu, bánh ấy vốn chỉ dành cho công nhân chính thức
của công ty. Túi bánh có tất cả 5 cái. Nhìn qua túi nhựa, thấy đề là bánh Ngũ
Nhân.
Buổi tối, cả nhà ngồi yên lặng vây quanh
bánh Trung thu, bố chăm chú nhìn mẹ. Đứa em trai 7 tuổi dõng dạc hỏi: “Bánh Ngũ
Nhân mùi vị như nào ấy nhỉ? Con chưa từng được ăn bao giờ !”
“Con cũng chưa bao giờ được ăn”. Đứa em
gái 5 tuổi cũng yếu ớt phụ họa theo.
“Năm ngoái vừa mới ăn xong, làm sao đã
quên rồi?” Tôi lúc đó 8 tuổi - lấy uy phong của thằng anh cả nạt nộ, miệng cũng
nhỏ một vài nước dãi.
Mẹ ngược lại dường như không nghe, không
nhìn thấy gì, đẩy bánh lại phía ba nói: “Cho cụ Năm ở bên cạnh bánh nhé. Hôm
qua cụ ấy mang cho nho nhà cụ trồng được, chúng ta cũng chưa có gì tặng lại”
“Nho đó chua lắm!” Thằng em lăn ra.
“Chua sao anh còn tranh của em?”. Đứa em
gái thẽ thọt nói.
Mẹ lại quả quyết đẩy bánh về gần ba chút
nữa. Ba do dự đứng lên, cầm bánh Trung thu tỉ mỉ nhìn: “Chiếc bánh này hình như
bị chuột cắn rồi.” Chúng tôi vây quanh, quả nhiên nhìn thấy bánh bị sứt một miếng,
mà chỗ túi ni lông đựng bánh cũng bị rách một lỗ nhỏ.
Chiếc bánh mà bị chuột cắn như thế này
đương nhiên không thể đem tặng được nữa rồi. Ba anh em chúng tôi vui mừng hớn hở
chờ ba xử lý cái bánh: ba cẩn thận cắt sạch chỗ bị chuột cắn đi, sau đó cắt cho
anh em chúng tôi mỗi người được khoảng phần ba cái bánh. Bố dành miếng còn lại
cho mẹ, mẹ cũng không ăn, hai người cứ đùn đẩy nhau. Cuối cùng miếng bánh đó để
đến ngày thứ hai, lại dành cho chúng tôi. Lúc đó, mẹ lấy chút vụn bánh đưa lên
miệng, rồi chút còn lại đặt vào miệng ba, nói: “Chúng ta cũng được ăn bánh
Trung thu rồi, cũng ăn Tết Trung thu rồi”
Nhiều năm qua đi, chúng tôi đều đã có
gia đình riêng. Mỗi năm đến Rằm tháng 8 lại biếu ba mẹ bánh Trung thu. Lúc ăn
bánh “đoàn viên”(1), chúng tôi đều nhắc đến câu chuyện vui năm xưa – Về chuyện
con chuột gặm bánh, bọn trẻ vẫn vây quanh ba và hét to: “Ông chuột! Ông chuột!”
Lúc đó, mẹ lại cười nói: “Lúc đó anh
đùa, ai mà không nhận ra. Làm gì có con chuột nào ăn bánh Trung thu cơ chứ!”
Theo Bách Hoa
Chú thích:
1. Đoàn viên: Tết
Trung thu ở Trung Quốc cũng là Tết đoàn viên, hội tụ các thành viên trong gia
đình. Nên bánh Trung thu còn gọi là bánh Đoàn viên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com