Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
5/3/12

“Chó của nhà Chủ tịch thành phố” - Lưu Quốc Phương

 “Chó của nhà Chủ tịch thành phố”
Lưu Quốc Phương
Vũ Phong Tạo dịch

Vào dịp giao thừa tiễn đưa năm cũ  đón chào năm mới, thành phố nọ đã tổ chức Dạ hội liên hoan văn nghệ mừng xuân.
Trong những buổi biểu diễn văn nghệ như thế này, nói chung không bán vé, mà là phân phối vé cho các đơn vị. Trong số vé phân phối ấy, vé từ hàng ghế thứ nhất đến hàng ghế thứ tám, đều phân phối cho những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của thành phố ở các cơ quan như Thành uỷ, Uỷ ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Uỷ ban mật trận thành phố và một số ban ngành khác. Nhưng, những cán bộ lãnh đạo ấy hoặc vì bận công tác hoặc có việc gì khác cần hơn, sau khi mở màn khá lâu, vẫn có rất nhiều người chưa đến. Như thế là, dẫy ghế đầu đến dẫy ghế thứ tám, quá nửa số ghế không có người ngồi.
Xem kịch xem biểu diễn văn nghệ ngồi ở những dẫy ghế đầu là tốt, rất nhiều người đều hiểu rõ điều này.
Một người ngồi ở hàng ghế phía sau trông thấy phía trước có nhiều ghế trống, bèn rời khỏi chỗ ngồi của mình muốn lên phía trước tìm chỗ ngồi gần hơn. Nhưng khi người này đi lên phía trước, bèn bị một nữ nhân viên đeo thẻ trước ngực ngăn lại.
Nhân viên đeo thẻ hỏi người đi lên phía trước: “Chỗ ngồi của anh ở dẫy ghế thứ mấy?”
Người ấy trả lời: “Chỗ ngồi của tôi ở phía sau!”
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Thế thìanh trở xuống phía dưới tìm chỗ ngồi chứ?!”
Người ấy nói: “Tôi nhìn thấy ghế phía trước đại bộ phận trống không, muốn lên ngồi ở phía trước!”
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Không được!”
Người ấy hỏi: “Tại sao lại không được?”
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Phía trước đều là ghế của lãnh đạo, anh không được gây phiền nhiễu.”
Người ấy tỏ ra rất tiếc rẻ trông những chỗ ngồi trống không, quay trở về chỗ cũ ở phía sau.
Phía sau lại có một người nữa cũng nhìn thấy phía trước có rất nhiều chỗ trống, người này cũng đứng lên đi lên phía trước. Nhưng khi đi lên gần đến dãy ghế thứ tám, nữ nhân viên đeo thẻ lại ngăn chặn anh ta lại.
Nữ nhân viên đeo thẻ nói với người đi lên phía trước: “Mời xuất trình vé của ông!”
Người ấy nói: “Có cần phải như vậy không? Tại sao tôi lại phải xuất trình vé chứ?”
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Tôi nhìn thấy ông  từ dẫy ghế sau đi lên, chỗ ngồi của ông ở phía sau, đề nghị ông ngồi đúng chỗ ngồi của mình!”
Người ấy nói: “Phía trước rất nhiều ghế bỏ trống, tôi muốn lên phía trước kiếm chỗ ngồi.”
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Không được!  Những người ngồi ở phía trước đều là lãnh đạo thành phố, chỗ ngồi của ông không ở đấy, ông lên ngồi ở đấy để làm gì?”
Thái độ của nữ nhân viên đeo thẻ rất kiên quyết, người ấy tuy trong không cam lòng, song vẫn phải quay người đi trở lại phía sau.
Suy nghĩ của người ta đại thể đều tương đối giống nhau.
Lại có một người nữa, rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi lên phía trước, nhưng người ấy vẫn bị nữ nhân viên đeo thẻ chặn lại, nữ nhân viên nói: “Vé của ông đâu?”
Người ấy nói: “Vé của tôi liên quan gì đến chị chứ?”
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Những dẫy ghế phía trước là chỗ ngồi của lãnh đạo thành phố, vé của ông nếu như là ở phía trước, thì tôi sẽ dẫn ông tìm đến chỗ ngồi!”
Người ấy nói: “Vé của tôi ở phía sau, nhưng phía trước nhiều ghế trống không như vậy, nên tôi muốn đi lên ngồi ở phía trước.”
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Không được!”
Người ấy nói: “Tại sao lại không được? Nhiều ghế bỏ không như vậy, bỏ không  cũng là bỏ không mà, lãng phítài sản của công quá mà!”
Người ấy vừa nói vừa đi lên phía trước, nhưng nữ nhân viên ngăn người ấy lại, nữ nhân viên nói: “Đề nghị ông tự giác một chút, phải tuân thủ trật tự!”
Người ấy không thèm để ý, vẫn cứ đi lên phía trước.
Song, khi ấy có hai viên cảnh sát đi lại, họ nói lớn với người nọ: “Ông muốn gây rối phải không? Trở về chỗ ngồi của ông đi.”
Nhìn thấy cảnh sát, người ấy đành phải rút về chỗ ngồi cũ.
Sau đấy có một phụ nữ đi lên phía trước, đây là một người phụ nữ thôn quê, nhưng chị ta lại không phải là người phụ nữ thôn quê nói chung, mà là người giúp việc của nhà chủ tịch thành phố. Người phụ nữ không chỉ một mình đến đây, mà còn ôm một con chó cảnh của nhà chủ tịch thành phố cùng đến.
Khi người phụ nữ đi lên phía trước, nữ nhân viên đeo thẻ cũng chặn chị ta lại, nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Vé của chị đâu?”
Người phụ nữ đưa vé cho nữ nhân viên đeo thẻ.
Nữ nhân viên đeo thẻ là nhân viên công tác, nên biết rõ chỗ ngồi của mấy vị lãnh đạo chủ chốt ở thành phố này.
Sau khi xem vé, liếc nhìn người phụ nữ ôm con chó, nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Ghế số 2 và ghế số 4 dẫy thứ tư! Đây là vé của chủ tịch thành phố phải không?”
Người phụ nữ ôm chó nói: “Đúng thế!”
Nữ nhân viên đeo thẻ hỏi: “Chủ tịch thành phố không đến sao?”
Người phụ nữ ôm chó nói: “Chủ tịch thành phố có việc, không đến!”
Nữ nhân viên đeo thẻ hỏi: “Tại sao chị lại mang theo chó đến, trường hợp này không cho phép mang chó theo!”
Người phụ nữ ôm chó nói: “Trong nhà không có người, chó không có người trông nom. Xin nhắc lại, tôi đây không phải là mang theo hai vé đó sao, có vé của chó mà!”
Nữ nhân viên đeo thẻ không nói năng gì nữa, chỉ dẫn người phụ nữ và chó vào chỗ ngồi.
Ngồi lên ghế xong, người phụ nữ ôm chó đặt con chó ngồi lên trên ghế. Nhưng, con chó ấy từ trên ghế ngã lăn xuống đất. Sau khi rớt xuống đất, con chó bèn sủa, tiếng sủa rất to, cứ sủa liên hồi.
Nghe thấy tiếng chó sủa, hai viên cảnh sát nọ bèn giận dữ hùng hổ đi tìm chó theo hướng tiếng sủa, và chửi đổng: “Mẹ cha nó, phía trước là ghế của lãnh đạo, tại làm sao lại có người mang theo chó chứ!”
Lúc ấy, nữ nhân viên đeo thẻ vội vàng ngăn hai viên cảnh sát lại.
Nữ nhân viên đeo thẻ nói: “Đấy là chó của nhà Chủ tịch thành phố đấy!”
Nghe vậy, hai viên cảnh sát không nói gì nữa, im re.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com