Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
9/3/12

Chúng tôi cần anh sống - Lưu Chí Học

Chúng tôi cần anh sống
Lưu Chí Học
Thúy Ngọc dịch

Cùng một lúc bệnh viên tiếp nhận thêm hai bệnh nhân mới.
Bệnh tình của bệnh nhân trung tuổi không nặng: viêm gan. Bác sĩ nói bệnh này không đáng ngại lắm, chỉ cần chữa trị một thời gian là có thể ra viện.
Bệnh tình của bệnh nhân già rất nặng: ung thư gan. Bác sĩ nói tình trạng hiện nay đã nguy kịch lắm rồi, có chữa cũng vô ích, cần chuẩn bị gì thì nên lo liệu trước đi là vừa.
Bệnh nhân trung tuổi mang trên mình một trọng trách rất nặng, anh quản lý một phòng ban hơn chục người. Anh nói rằng cơ quan không thể thiếu vắng mình được.
Bệnh nhân già cũng có một gánh nặng trên vai. Ông là trụ cột của một gia đình hơn mười miệng ăn. Ông nói gia đình càng không thể thiếu vắng ông.
Sau khi hai bệnh nhân này nhập viện, phòng bệnh dường như nhộn nhịp hẳn lên. Người nhà, lãnh đạo, đồng nghiệp của bệnh nhân trung tuổi lần lượt mang hoa, thực phẩm bổ dưỡng đến thăm anh.
Bệnh nhân trung tuổi rất tự hào. Anh nói với ông bạn bệnh nhân già: “Tôi không thể nằm xuống được! Cả cơ quan và gia đình còn đang phải trông cậy vào tôi”.
Bệnh nhân già ngoài người nhà, chẳng có ai đến thăm nom cả, cũng bởi vì ông không sống ở thành phố. Ông ngưỡng mộ nhìn đoàn khách ra vào không ngớt của bệnh nhân trung tuổi và nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không có anh thì họ biết làm thế nào?”.
Đồng nghiệp của bệnh nhân trung tuổi thay nhau đến chăm sóc anh, hơn nữa, người nhà anh lúc nào cũng túc trực bên cạnh. Cả ngày anh chỉ nằm trên giường, không buồn động chân động tay, ngay đến cơm ăn cũng không cần cầm đũa vì đã có người bón tận miệng cho rồi.
Bệnh nhân già chỉ có một đứa con trai đến thăm nom. Cậu ta chưa đến thành phố bao giờ, ngay cả đi mua cơm cũng có lúc lạc đường, nhiều khi ông cụ phải tự làm lấy.
Bệnh nhân trung tuổi tỏ ra rất hài lòng.
Cứ như vậy, ngày lại qua ngày trôi đi nhanh chóng.
Người nhà, lãnh đạo, đồng nghiệp và bạn bè thân thiết của bệnh nhân trung tuổi vẫn ngày ngày đến thăm anh ta. Họ đến và lặp đi lặp lại những lời nói giống nhau.
Người nhà nói: “Anh không phải lo lắng gì cả, cứ yên tâm dưỡng bệnh, việc học hành của con cái đã có người lo liệu”.
Lãnh đạo nói: “Anh không phải lo lắng gì cả, cứ yên tâm dưỡng bệnh. Công việc ở cơ quan, chúng tôi đã thay nhau sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.
Đồng nghiệp của anh nói: “Anh không phải lo lắng gì cả, cứ yên tâm dưỡng bệnh. Mọi việc từ nhỏ đến lớn trong nhà anh như nộp tiền gas, tiền điện… đã có anh em chúng tôi lo liệu”.
Vẫn không một ai đến thăm nom người bệnh nhân già, trừ bà vợ của ông. Cách vài ngày bà đến thăm một lần. Mỗi lần đến thăm bà lại đem những việc mà bệnh nhân trung tuổi cho là việc vặt vãnh ra để hỏi ý kiến chồng.
“Năm nay nhà mình ít tiền, giống lúa mạch này bớt đi một chút phân bón được không ông?”
“Con lợn nhà mình bán được rồi, bao nhiêu thì bán được hả ông?”
“Con gái nói là muốn đi làm thuê cùng lũ bạn để kiếm tiền chữa bệnh cho ông, ý ông thấy thế nào?”
“Nhào Tư Nạo mới sinh con, mình sắm bao nhiêu quà thì vừa hả ông?”
Ngay cả việc mua cho thằng cháu cái kẹo, bà cũng phải hỏi ý kiến ông: “Tôi lên thành phố đã mấy lần rồi mà vẫn chưa mua được gì cho cu Bảo. Tôi thấy trên phố người ta có bán kẹo xâu, cũng không đắt lắm, khoảng năm hào một xâu, tôi mua cho nó một xâu nhé?”. Thấy ông lão gật đầu, bà lão háo hức như được nhận một chỉ thị quan trọng, yên tâm cắp cái túi da đã rách về.
Thời gian lại trôi đi từng ngày, từng ngày một…
Bệnh nhân trung tuổi từ viêm gan nay đã dẫn tới báng nước, do bị báng nước nhưng không chữa nên tình trạng ngày càng trầm trọng. Cuối cùng anh được đưa vào nhà xác. Trong phút lâm chung, anh đã nắm chặt tay người bạn già và nói: “Tôi… là một người vô dụng, bọn họ không cần đến tôi nữa rồi… tôi… còn thiết sống làm gì nữa…”.
Người bệnh nhân già bị ung thư gan vẫn sống tiếp như một kỳ tích. Cuối cùng ông đã xuất viện trong niềm tự hào và hạnh phúc. Trước khi về, ông nắm chặt tay bác sĩ, nói:
- Cho dù khó khăn thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải sống. Không có tôi, bọn họ biết làm thế nào đây?
Từ đó về sau, mỗi lần chữa trị cho các bệnh nhân nặng, bác sĩ thường an ủi họ rằng: “Bạn cần phải sống, người nhà, họ hàng, bạn bè của bạn đều cần đến bạn…”.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com