Chuyện màu sắc
Ernest Hemingway
- Cái gì, mày chưa bao giờ nghe kể
chuyện về trận đánh đầu tiên của Joe Gang à? Lão già Bom Amstrong vừa nói vừa
kéo giật chiếc găng.
- Nào, con trai, thằng nhóc mà tao vừa
dạy cho một bài học đó làm tao nhớ đến tên Thuỵ Điển, kẻ đã làm đổ vỡ cái kế hoạch
hoàn hảo mà tụi tao đã gần thành công...
Giờ thì chuyện đó đã xưa rích rồi;
nhưng nó sao tao kể y vậy.
Ngược về khoảng năm 1902, tao đang
làm quản lý cho một anh chàng võ sĩ hạng nhẹ tên là Montana Dan Mogan. Cái gã
Dan này là một trong những anh chàng táo bạo, sống thanh bần, và chỉ biết có
chơi thôi, nhưng không kể những trò chơi dùng chân đá, cú đá chân phải thì mạnh
như một con la còn cú đá chân trái thì yếu xìu. Tao khá thân mật với con người
đó và tụi tao thường đi nhặt những đồng xu khác nhau mà đánh với những thằng
ranh bên ngoài cái câu lạc bộ Olympic cũ xì đó.
Dan đang trở thành một tay đấm có tầm
cỡ, và bằng cách dùng cú đấm tay phải mạnh bạo, làm áp đảo đối phương, hắn đã
hoàn toàn tạo được tiếng tăm. Vậy là tao đã tìm ra được một anh chàng tương xứng
với Jim O Rourke, con ngựa già thử nghiệm. Thằng bé có thể đánh sái quai hàm và
Jim ngất đi mười giây là chuyện khỏe thôi. Vì thế một ngày kia Pete Mc Carthy đến,
hắn nói có một tay chơi nghiệp dư muốn tham gia và muốn tao ký với hắn cho Dan
đấu hai mươi hiệp ở Verllon. Joe Gang, Pete nói đó là tên của tay đấu nghiệp dư
kia, mà tới lúc đó tao chưa bao giờ nghe nói đến.
Tao nghĩ thật lạ lùng khi Pete đến với
một hợp đồng, trong đó có điều khoản là được bồi thường năm trăm đô nếu đối
phương không thượng đài. Nhưng tụi tao tính thượng đài được nên tao ký.
Nào, tụi tao không tập luyện nhiều
cho trận đấu, mà còn hai ngày nữa thì trận đấu diễn ra, Dan đến chỗ tao và nói:
Bob, nhìn bàn tay này này.
Hắn chìa nắm đấm tay phải ra, và
ngay trên cổ tay là một cục như một cái trứng chim câu.
- Chúa ơi, Dan sao mày bị cái đó vậy?
- Cái túi hỏng lòi ra khi tôi thoi
vào, còn tôi thì bị đấm ngay vào người.
Tao kêu ré lên.
Nào, giờ thì mày đã làm ra cớ sự như
vậy đó, có năm trăm thằng bằng sắt trong khoản bồi thường ( 500 đô-la ) và tao
đã ký hết mọi thứ vì tao tin mày sẽ thắng nốc-au.
Tôi không thể nào tránh được, cái
túi không được buộc đúng, dù sao tôi cũng sẽ đánh.
- Đúng vậy, mày sẽ đánh bằng tay
trái, mà mày đánh tay trái thì không làm nên trò trống gì cả.
Bob Dan nói, Tôi có một kế hoạch.
Ông biết cái chuông ở cái câu lạc bộ Olympic đó nó kêu như thế nào rồi chứ gì?
Tận trên sân khấu với tấm vải màn buông xuống phía sau? Nào ở hiệp một, trước
khi bọn chúng phát hiện ra cái chân chèo tệ hại của tôi, tôi sẽ tống khói vào
cái màn (ông biết Joe là một tên rất chuộng màu sắc), rồi ông bảo ai phía sau
màn lấy cái gậy nện vào đầu hắn.
Này lẽ ra tao đã nổi cơn tam bành rồi.
Đó là một sự đổ vấy quá ấu trĩ mà. Mầy biết đó chỉ là vì chúng tao không thể
thua. Việc ấy diễn ra nhanh quá không ai phát hiện được. Rồi tụi tao lấy lại
bình tĩnh và bỏ đi. Thế là tao đi ra ngoài cầm cái đồng hồ, đặt thêm hai mươi
đô nữa cho thằng Dan thắng nốc-au. Rồi tụi tao đi Vernon thuê một tên Thụy Điển
to khỏe để làm cái trò tếu táo đó.
Ngày thì đấu lai sáng sủa và quang
đăng, như các nhà văn có tinh thần thượng võ thường nói, trời chỉ có sương
thôi.Tao cho tên Thụy Điển to con ấy ngồi phía sau bức màn cũ kỹ đang buông xuống,
sau những hàng dây thừng. Mầy thấy đó, cứ mỗi xu đặt cho Dan, tao sẽ được trọn
sáu trăm xu và một món tiền bồi thường năm trăm. Một cặp võ sĩ hạng xoàng đang
quần nhau vòng sơ khảo, rồi chuông reng báo hiệu màn của tụi tao.
Tao cột găng cho Dan, cho hắn một
cây kẹo cao su và chúc hắn mọi điều tốt lành. Hắn leo qua hàng dây thừng bước
vào trong vòng đấu. Tên Joe Gang này, giờ hắn là vô địch, hắn có một bọn ủng hộ
khá đông trong số các băng nhóm tội phạm Oakland, và tụi tao không có lo lắng
nào đáng kể khi thấy tiền bạc được bảo vệ. Joe thì da đen, mày biết đó, và tên Thụy
Điển phía sau cảnh đó được chỉ dẫn: "Ngay khi tên da trắng đẩy lùi thằng
da đen vào bức màn, mày hãy lấy gậy nện vào đầu thằng da đen.
Nào, kẻng vang lên và Dan tống khói
về chỗ dây thừng theo lời chỉ dẫn.
Phía sau tấm màn không có gì cả! Tao
ra hiệu như điên cuồng cho tên Thụy Điển đang nhìn ra ngoài xuyên qua đám người.
Rồi Joe Gang tấn Dan vào hàng dây thừng.
Rầm, rồi một tiếng rắc và Dan rơi bịch như một con bò bị trúng lao.
Chúa ơi tên Thụy Điển đã đánh sai
người rồi? Tất cả tiền bạc của tụi tao thế là đi toong. Tao leo lên võ đài chộp
lấy Dan và nắm chân hắn kéo vào phòng thay đồ. Trọng tài không cần đếm tới
mươi, cho ông ta đếm tới ba trăm luôn.
Ở đó đã có tên Thụy Điển. Tao rọi
đèn vào người hắn: Thằng khốn nạn, mày phải chịu lỗi cho cái ngu đần hạng bét của
mày. Mầy là bằng chứng cho sự cẩu thả của thượng đế. Mắc chứng gì mà mày đánh
vào đầu thằng da trắng thay vì thằng da đen?
- Thưa ông Amstrong, hắn nói, ông
không nên nói với tôi như thế. Tôi bị loạn sắc!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com