Con vẹt xanh
Thiệu Bảo Kiện
Vũ Phong Tạo dịch
Lưu Tư Kinh là một nhân vật nổi danh ở
Hà Thành. Anh ta tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba năm rồi mà chưa trở
về nhà. Mẹ Lưu nhớ con da diết, nhiều lần nhờ người viết hộ thư gọi con về nhà
xem sao.
Cuối cùng Lưu Tư Kinh cũng thu xếp được
thời gian về thăm mẹ. Mẹ Lưu trông thấy con trai trên ba mươi tuổi, hơi beo
béo, mừng rơi nước mắt, ôm vai con trai nói: “Con ơi! Con quên nhà rồi sao?
Quên luôn cả mẹ rồi sao?”.
Khóe mắt của Lưu Tư Kinh cũng rơm rớm ướt,
anh vội nói: “Mẹ ơi! Mẹ nói vậy, chứ con quên mẹ sao nổi!?”
Anh đưa quà tặng mẹ - một chiếc lồng
chim xinh xắn, bên trong nuôi một con vẹt xanh. Con chim ấy đầu tròn, mỏ trên
to trông như cái móc câu, mỏ dưới ngắn nhỏ, lông vũ rất đẹp, toàn thân như
khoác ngọc phỉ thúy. Con vẹt này Lưu Tư Kinh đã mua được mấy tháng, luôn mang
theo bên mình và dày công dạy nó nói.
Mẹ Lưu nghe con trai nói mua con vẹt mất
chín ngàn đồng (tương đương 18 triệu đồng tiền Việt Nam – ND), bèn mắng con
không biết quí trọng đồng tiền: “Con ơi là con! Kiếm được đồng tiền có dễ đâu,
chi một khoản hoang phí thế này, thật là không thỏa đáng”. Mẹ Lưu vừa thương lại
vừa giận, cằn nhằn mãi.
Lưu Tư Kinh giãi bày: “Mẹ ơi! Con nghĩ
thế này ạ! Con đang mở công ty, rất bận, không có nhiều thời gian về nhà thăm
nom mẹ được. Nên để con vẹt này hầu chuyện mẹ già, mẹ có thể thường xuyên chuyện
trò tâm tình với nó đấy!”.
Mẹ Lưu nói: “Nó làm sao mà có thể nói
chuyện với mẹ, thay được con chứ! Bố con mất sớm, nay mẹ cũng gần bảy mươi rồi!...”.
Anh con trai không biết làm thế nào để
an ủi mẹ, bèn bảo con vẹt nói. Con vẹt xanh nhại theo giọng của Lưu Tư Kinh:
“Chào mẹ! Chào mẹ! Con là Lưu Tư Kinh, con là Lưu Tư Kinh!” Mẹ Lưu nghe, hởi
lòng hởi dạ, cười: “Con vẹt xanh này ngoan quá!”.
Ở nhà một vài ngày, Lưu Tư Kinh lên đường
về nơi làm việc.
Mẹ Lưu lại một mình một bóng. May mà có
con vẹt xanh làm bạn. Sáng sớm, bà cho vẹt ăn, nó bèn nói: “Mẹ ơi! Con chào mẹ!
Con là Lưu Tư Kinh!”. Buổi trưa, bà cho nó ăn, nó nói:”Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con
là Lưu Tư Kinh!”. Lúc sẩm tối bà cho vẹt ăn, nó nói: “Mẹ ơi! Mẹ vất vả quá, nghỉ
ngơi một chút đi!...”.
Mẹ Lưu cảm thấy vô cùng sung sướng,
trong cuộc sống cô độc mà như có con trai ở bên mình. Bà càng yêu con vẹt hơn,
lấy nước chải lông cho nó, vừa sợ nó lạnh, lại sợ nó nóng. Lúc rỗi rãi, bà đem
nó ra công viên dạo chơi, để nó được hít thở không khí trong lành, gặp gỡ đồng
loại của nó.
Một năm trôi qua, mẹ Lưu bị bệnh, đột ngột
từ trần vào một buổi sáng sớm. Cách xa hàng ngàn dặm, Lưu Tư Kinh vội vàng trở
về, đến nhà thì chỉ thấy lọ tro của mẹ hiền, còn con vẹt xanh anh mua tặng mẹ
không biết biến đâu, chỉ còn lại chiếc lồng trống không treo lơ lửng ở ban
công.
Lưu Tư Kinh quyết định ở lại nhà cũ thêm
vài ngày nữa, để tưởng nhớ ơn dưỡng dục của mẹ hiền, cũng là bày tỏ nỗi ân hận
không thể đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Lưu Tư Kinh vào trong phòng ngủ nhỏ của
ngôi nhà cũ. Tấm ảnh mẹ hiền đặt trên tủ lớn kê ngay trước giường, đang mỉm cười
với con trai. Lưu Tư Kinh cởi áo lên giường nằm, mấy ngày đi đường vất vả, khiến
mắt anh như sụp xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh dần dần
chìm vào giấc mơ. Trong chiêm bao, anh thấy mẹ già hiền từ đang khâu mấy chiếc
cúc áo vét của anh bị đứt, dưới ngọn đèn mờ. Anh vô cùng sung sướng chạy đến
bên mẹ, nhưng bà đã biến mất, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói: “Con ơi! Mẹ rất
nhớ con!”.
Anh bừng tỉnh, bên tai vẫn vang lên lời
hỏi ân cần: “Con ơi! Con có khỏe không?” Anh bật đèn, nhìn quanh, không nhìn thấy
bóng người nào cả. Anh nghĩ, chắc trong lòng nhớ mẹ da diết quá, mà sinh ra ảo
giác chăng. Anh đi nằm lại, và chìm trong giấc mộng.
Trong mơ, anh trông thấy mẹ cười, nhưng
vừa chạy tới gần thì mẹ biến mất. Anh lại tỉnh giấc. Vẫn có tiếng vọng đến:
“Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!” Anh ngồi dậy mặc áo, sang phòng khách, tiếng gọi bên
tai anh càng rõ hơn, trong hơn.
“Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!”. Âm thanh đó
phát ra từ phía ban công. Lòng anh bỗng bồn chồn, rón rén bước tới. Dưới ánh
trăng tỏ, anh nhìn thấy một con chim – con vẹt xanh đang đậu trên ban công. Nó
nói: “Con ơi! Mẹ rất nhớ con!”.
Quầng mắt thâm của Lưu Tư Kinh ướt đầm.
Con vẹt này không sợ người. Rõ ràng nó gầy đi rất nhiều, lông cũng bù xù tơi tả.
Nó lại kêu: “Con ơi! Con phải thường xuyên về thăm nhà, mẹ rất nhớ con!...”.
Lưu Tư Kinh gào lên, nước mắt tuôn trào
như mưa.
Thì ra trước khi chết, mẹ anh đã thả con
vẹt. Bà không ngờ được rằng, con vẹt xanh thông minh tình nghĩa ấy đêm đêm vẫn
bay về nhà họ Lưu, truyền đạt nỗi nhớ niềm mong của người mẹ với con trai, khi
bà còn sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com