Nửa đêm. Chuông điện thoại chợt reo. Ai
mà lại gọi vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này? Nó tức giận cầm ống nghe.
Đêm tĩnh mịch bỗng bị âm thanh ào ào
trong điện thoại đánh vỡ tan, không rõ là âm thanh gì. Có một tiếng thoát ra từ
ống nghe, là tiếng mẹ, hơi chút run run: “Các con ở đó bình yên chứ? Các cháu
tan học có về nhà không? ”
“Chúng con bình thường, các cháu vẫn
ngoan”. Nó hỏi lại “Có vấn đề gì vậy?”
Bố bình tĩnh nói: “Chỗ bố mẹ mưa bão -
không có gì, bình yên là được rồi”
Nó cười sằng sặc: “Bố, mẹ, bố mẹ cũng thật
là. Ở đây là đất Mỹ, cách hàng vạn dặm, khí hậu làm sao mà giống nhau?”
Bố gác ống nghe, nó lẩm nhẩm tính: Bây
giờ đang là hơn 4 giờ chiều ở Trung Quốc, cũng là giờ trẻ con tan học. Thảo nào
bố mẹ hỏi tới bọn trẻ con. Bố mẹ ở nông thôn không biết chênh lệch múi giờ, họ
cứ nghĩ giống như ở quê vậy.
Nó lại chợp mắt một chút, sau đó bắt đầu
một ngày mới bận rộn. Mới nhập cư tới đây, bao nhiêu việc phải lo, hai vợ chồng
nó bận tới mức chả có thời gian mà thở nữa. Đến ngày thứ ba nó xem ti vi bỗng
thấy một tin thời sự: Một vùng của Trung Quốc bị mưa bão lũ cuốn, có đến một nửa
vùng bị chìm ngập. Nó nhảy dựng trên ghế sofa – đó chính là làng nó.
Nó gọi điện thoại về nhà. Gọi không được.
Gọi cho họ hàng, vẫn không được....Gọi suốt 1 tiếng đồng hồ, gọi mãi cuối cùng
mới liên lạc được với một người bạn trong thành phố. Người bạn nói: Tình hình rất
nguy cấp, giao thông trì trệ, thông tin đứt đoạn, mất điện, mất nước....May mà
mưa bão đến giữa ban ngày, mọi người kịp thời ẩn tránh, mới không xảy ra thương
vong lớn về người. Hỏi kỹ ra thì lũ cuốn đến đúng 4 giờ chiều ba ngày hôm trước.
Nó bần thần một lúc, chính lúc đó nhận được điện thoại của bố mẹ, nhưng họ một
chữ cũng không nói.
Nó bỗng nhớ ra cái âm thanh ào ào trong
điện thoại. Giờ mới hiểu đó là tiếng lũ cuốn!
Bố
mẹ đang lúc hiểm nguy, nhớ đến sự bình yên của con cái. Chao ôi! Bố mẹ đang gặp
bão táp ầm ầm, vậy mà nửa lời cũng không cho nó biết.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com