Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
9/3/12

Mùa xuân mùa nặng nề nhất - Saracen77

Mùa xuân mùa nặng nề nhất
Saracen77
Thái Hòa

“Mùa xuân là thời điểm nặng nề nhất đấy, anh có biết không?”
Anh ấy không trả lời. Anh chưa bao giờ là một người nói nhiều cả. Như thể là mẫu người im lặng để trở nên mạnh mẽ hơn. Chính vì điều này mà khiến tôi phát khùng lúc đó, cho đến giờ thì tôi vẫn còn cảm thấy bực bội đôi chút.
“Em nhớ kì nghỉ mà chúng ta xuống chỗ Kent chơi. Mẹ anh đã khẳng định rằng đó là nơi tuyệt vời để đi vào tháng Tư. Vâng, nó như thể quay trở lại vào thời những năm năm mươi. Em chắc là lúc đó mưa chưa tới một nửa như bây giờ. Chúng ta gần như là ướt sũng khi đi ăn trưa ở quán rượu góc phố.”
Chúng tôi đã quá khánh kiệt để đi bất cứ đâu đặc biệt. Tất cả bạn bè đã tới Barbados hoặc Aruda, nhưng chúng tôi cũng có được khu vườn đầy nắng ở Anh rồi. Vào tháng Tư, nếu có bất kì màu nào đó trên mình thì chắc chắn không phải là màu của làn da rám nắng, mà nó giống như màu nâu đỏ hơn! Quán rượu nơi góc phố phục vụ khá tốt với bữa ăn hợp lí cho một chi phí lịch sự, và nó không có ý định gì đón chào những cặp đôi ướt như chuột lột. Những túp lều, bùn lầy, và tháng Tư đã thực sự không lẫn đâu được, chúng tôi đã dùng nhiều món hấp nhẹ như để hong khô chính mình.
“Em yêu kì nghỉ ấy. Sau đó chúng ta đã quay trở lại nơi ấy. Chúng ta tự do, kết hôn, và chìm đắm trong tình yêu. Thế mà những trận mưa rào tháng Tư cũng không thể giữ cho chúng ta quay trở lại. Điều khiến chúng ta chậm lại cũng không giữ được chúng ta trở lại đó! Là trước khi có Sarah, trước khi mọi thứ bắt đầu kéo tăm tối đến. Anh có nhớ không? Sarah được sinh ra vào mùa xuân kế tiếp. Những bông hoa thủy tiên vàng xếp khắp nơi bên ngoài khung cửa sổ bệnh viện. Chủ nhật nào anh cũng đem cho em những bông hoa thủy tiên. Và ngày chủ nhật của Mẹ đầu tiên chúng ta ở bên nhau.”
Tôi có thể thấy anh mỉm cười trong tâm trí mình. Đó là những khoảng thời gian tươi đẹp. Khi đi dạo công viên với nhau, Sarah được giữ ấm áp trong chiếc xe đẩy, con chó sục lôi thôi của mẹ anh mượn đi theo cho giống kiểu dắt chó đi dạo trong công viên. Lúc đó Sarah chỉ được vài tuần tuổi, và những cây anh đào trỗ bông rơi ra trắng xóa như chúng tôi đang chìm trong cơn bão tuyết. Năm đó Hoa Tulip ở khắp nơi. Cả đồng hoa như phải tiêu hết tài sản mà nở rộ thắp sáng, như đến hàng triệu cái đèn hoa vậy, tất cả được sắp đặt trong những khối cầu vồng. Dưới ao là những con vịt đan thành cái vợt lưới, như cố đeo dọa đối thủ của chúng. Cạnh bên đó có cái hồ cảnh cá vàng lớn. Tôi nhớ rằng người phụ nữ lớn tuổi đã băng qua những chú vịt! Họ sẽ chìm xuống và nhúng mình vào đống sình lầy hôi thối đến dưới tận đáy, làm tắt ngẽn bộ phận lọc khiến cho làn nước trong xanh trở nên đục ngầu. Lúc này chúng tôi ngồi bên ngoài cùng Sarah, và Sarah sẽ cười ngặt nghẽo khi mà người đàn bà dở người đó thoát ra khỏi tiếng kêu rít của lũ vịt vì làm rối loạn ở bờ ao. Dù rằng lũ vịt chỉ đến vào mùa xuân cho việc giao phối.
“Anh không thể làm được bất kì điều gì cả,” tôi nói với anh ấy. “ Dù cho anh ở bên chúng em, thì anh cũng chẳng làm khác được.”
Chúng tôi đã đi ra ngoài mua sắm cho sinh nhật lần thứ hai của Sarah. Con bé đang chập chững bên cạnh tôi, tự hào về đôi chân nhỏ của mình và bám chặt vào tay tôi. Chiếc xe đã đến từ đâu, leo lên vỉa hè sau chúng tôi và vồ lấy con bé ra khỏi cái ghì chặt lại của tôi.
Vẫn là những bông hoa thủy tiên vàng đã chào đón con bé hai năm trước bây giờ lại như báo hiệu sự khởi đầu cho cuộc sống tiếp theo của con bé. Chúng tôi có thể thấy chúng lắc lư nhẹ nhàng bên ngoài cửa sổ khi bác sĩ nói với chúng tôi là không còn cách nào khác. Máy đã ngưng hoạt động.
“Thật buồn cười, anh biết không. Em thực sự không nhớ nhiều về điều đó những năm tháng tiếp theo, ngoài cái sự thật hiển nhiên. Mùa hè ấm áp, mùa thu ẩm ướt, còn mùa đông lạnh đến nguyền rủa.”
Mùa xuân ấm áp đã đi cùng với Sarah, Chúng tôi nói với nhau ít hơn bình thường, và tôi có thể cảm thấy anh như trôi qua. Tôi không bao giờ biết được anh đã trôi đi như thế bao xa. Luôn luôn mạnh mẽ, và lặng im. Tôi cứ nghĩ là anh đã ổn. Tôi nghĩ là chúng tôi đã hiểu nhau.
Khi hoa anh đào trỗ bông thêm lần nữa là ngày mà anh không trở về nhà. Tôi gọi cho mẹ anh. Bà ấy cuối cùng cũng khẳng định rằng là anh đã nói đến sự ra đi. Tôi cho rằng, để thành mẹ của anh, bà đã học cách hiểu anh tốt hơn là tôi. Những gì mà anh nói và những gì ý nghĩa với anh, hiếm khi có bất kì mối quan hệ nào cho đến khi cuối cùng thì bùng phát. Tôi gọi cho người tình của anh, không ai nhìn thấy anh cả. Chị của anh gọi tôi. Anh đã bỏ lỡ bữa uống tối chủ nhật với gia đình, là tội đáng treo cổ rồi đó.
“Em chỉ còn lại một mình khi nghe họ nói với em. Làm sao mà anh để em nghe chỉ riêng em thôi vậy?”
Cảnh sát đã đến, vào một buổi tối cuối cùng của tháng Ba, khoảng một tuần sau khi anh đã rời xa tôi, chỉ còn lại mình tôi. Tôi nghĩ là mẹ anh đã đổ lỗi do tôi. Tôi hẳn nhiên đã không chăm sóc anh tốt. Không phải là sau khi chuyện của Sarah mà thực sự và rõ rằng đã bỏ mặc anh.
“Vâng, Em không thờ ơ với anh nữa. Anh có thể nói với mẹ khi anh thấy mẹ nhé. Nhưng giờ đây, đầu gối em bắt đầu đau. Tháng Ba không bao giờ là thời điểm tốt để mà quỳ gối lên thảm cỏ đâu, anh có biết không? Em nghĩ là mình như bị bệnh thấp khớp vậy.”
Khi tôi đứng lên, tôi nghĩ về những điều mà cảnh sát đã nói với tôi. Một cơ thể đã được tìm thấy trong công viên, bên cây hoa anh đào lớn trỗ bông phủ trắng xóa. Có nghi ngờ là sử dụng thuốc quá liều.
Tôi chạm vào bia mộ lần cuối cùng.
“ Hẹn gặp anh tuần tới nhé, tình yêu của em. Hãy chăm sóc cho Sarah.”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com