Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
7/3/12

Oan uổng quá! - PangJunJian

Oan uổng quá!
PangJunJian
Vũ Phong Tạo dịch

            Ngô Nghĩa Phu là nhà doanh nghiệp kinh doanh nhà đất, mấy chục ngôi nhà cao tầng do công ty xây dựng, không ngờ gặp thảm họa động đất, chỉ trong mười phút đồng hồ đều sập đổ toàn bộ. Đặc biệt là mấy trường học, trên ba ngàn sinh mệnh học sinh chỉ trong gây lát đã biến mất. Vô cùng thê thảm, vô cùng thê thảm…
Khi Ngô Nghĩa Phu bị dẫn giải đến sở công an, Ngô Nghĩa Phu cứ luôn tỏ ra bi thương đau khổ. Đối diện với sự thẩm vấn của công an, y khóc mếu như mưa.
Y nói: “Tôi có tội, đúng là tội lớn ác độc vô cùng. Tôi không nên vì món lợi nhỏ như mấy triệu con nhặng con ruồi, mà nói dối mọi người, không nên dấu diếm sửa đổi phương án thiết kế. Tôi xin lỗi các em nhỏ, chẳng biết tại sao lại tìm cách ăn bớt nhân công, giảm bớt vật liệu, dùng hàng thứ phẩm thay thế hàng tốt nữa? Rõ ràng biết cốt thép đưa đến là hàng thứ phẩm, nhưng lại dùng làm xà ngang, cứ nghĩ đã nằm yên trong bê tông thì làm sao mà điều tra ra được chứ, mà nó lại tiết kiệm được những mười phần trăm cơ! Nào ngờ, nào ngờ lại xẩy ra đại họa như thế này chứ! Tôi đáng chết, thật đáng chết!” Nói vậy, Ngô Nghĩa Phu lại hu hu khóc rống lên.
- Ngô Nghĩa Phu, hãy khai báo toàn bộ sự thật tội ác mà anh phạm phải ra!- Công an viên nghiêm khắc ngăn không cho Ngô Nghĩa Phu khóc mếu nữa.
- Tôi nói, tôi nói! – Ngô Nghĩa Phu lau nước mắt nói: “Xi măng dùng khi ấy không đạt tiêu chuẩn, gạch máy lại thay dùng gạch thủ công, nghĩ rằng vấn đề không lớn, vẫn có thể che mưa che gió được như thường, người ở được là trôi xuôi. Biết rồi ạ! Biết rồi ạ! Tôi là đồ bỏ đi !
            Vừa nói, y vừa giơ cao cánh tay mang coòng số 8 lên tự đập vào đầu mình. Đồng chí cảnh sát nhân dân đứng bên cạnh y, vội vàng túm chặt tay y, cưỡng chế buộc y phải yên lặng.
- Ngàn lần sai, vạn lần sai, cái sai lớn nhất là không nên sử dụng những người nông dân không được bồi dưỡng tay nghề làm nhà. Sử dụng lao động nông dân có thể trả tiền công ít, thậm chí không trả tiền công cho họ cũng xong. Không biết kỹ thuật, không biết đọc bản vẽ, càng tốt, nói họ sửa sao thì họ phải sửa vậy. Còn những nhân viên có kỹ thuật cao, ai mà điều khiển được họ chứ? Lao động nông dân ngồi rãi thẻ đầy đường to phố lớn, muốn sai bảo thế nào tha hồ mà sai bảo. Ai ngờ những người thợ nề một mùa ấy trình độ quá thấp, khiến cho những ngôi nhà ấy không chịu nổi động đất, vừa chao đảo vài cái, đã sập đổ…
- Đừng có nói tầm bậy! - Công an viên thét: - Ngô Nghĩa Phu, phạm nhân biết tội chưa?
- Biết tội rồi ạ! Biết tội rồi ạ! – Ngô Nghĩa Phu run rẩy nói.
- Hãy suy ngẫm lại những vấn đề của phạm nhân đi, chờ xét xử sau! Giải phạm nhân đi!
Ngô Nghĩa Phu ôm đầu ôm tai, y biết tội của mình không thể tha, khó mà thoát chết. Thế mà trong lòng vẫn còn nuôi một tia hy vọng, y nghĩ, có thể hãy còn kỳ tích xuất hiện…
Trong những ngày ở trong trại giam, Ngô Nghĩa Phu vừa nghĩ suy lại, vừa chờ đợi sự phán quyết cuối cùng.
Chủ tịch huyện cũng bị gặp nạn rồi, không tài nào cứu giúp mình được nữa. Nhớ đến chủ tịch huyện, Ngô Nghĩa Phu bỗng thấy chua sót trong lòng, y lau nước mắt trào ra. Xin lỗi ông chủ tịch huyện!Y thầm khấn vái trong lòng. Trong những năm qua, nếu không có sự quan tâm chiếu cố của ông, thì làm sao mà tôi có thể kiếm được gia sản hàng trăm triệu đồng. Không ngờ, tòa nhà của chính quyền huyện cũng bị sập đổ, nhưng lẽ ra không nên chôn vùi cái ô dù to bự của ta dưới đống đổ nát kia…Thế là hết rồi, thật sự hết rồi. Nghe nói, trưởng phòng Hồ vẫn còn sống, ông ta không thể không cứu giúp mình. Những năm qua, không ít hiếu kính ông ấy, không phải ông ta, ai mà dám bớt nhân công, xén vật liệu chứ? Những thứ vật liệu xây dựng  đều do em họ của ông ấy cung cấp, giá cả còn cao hơn cả vật liệu tốt mấy giá nữa chứ! Ai ngờ gặp tai họa lớn như thế này, mà ông ta không ngó ngàng đến mình, thật là lẽ trời khó tha!
Gặp đại nạn như thế này, trưởng phòng Mã, trưởng phòng Lưu, trưởng phòng Lý, trưởng phòng Triệu đều khó thoát khỏi liên can. Bon họ công khai từ chối, bí mật đòi hỏi, hơi chậm một chút, là tiến thoái lưỡng nan, một bước cũng khó đi. Đồng tiền vừa chạy, là đường thông ngay. Ai mà không muốn làm tròn bổn phận của một nhà doanh nghiệp chứ?
Nhoáng một cái, mà đã đến mùa thu rồi, Ngô Nghĩa Phu đã sống qua một mùa hè trong trại giam, gió thu đùa rỡn với những chiếc lá vàng rơi bay cuồn cuộn khắp nơi.
Ngô Nghĩa Phu một lần nữa bị giải ra tòa án xét xử.
Ngô Nghĩa Phu đứng trước vành móng ngựa, phòng xử án chật ních dân chúng đến dự phiên tòa, mắt ai cũng long sòng sọc những ánh mắt căm giận, làm cho y toàn thân run lẩy bẩy. Y cúi thấp đầu, không dám nhìn về phía dân chúng.
Tại sao thế này nhỉ ? Ngô Nghĩa Phu bỗng liếc mắt nhìn thấy trưởng phòng Hồ, trưởng phòng Lý, trưởng phòng Triệu, trưởng phòng Lưu, trưởng phòng Mã đều ngồi chễm chệ trên hàng ghế quý khách, y bỗng giận sôi lên. Nếu không có bọn quan chức chúng bay chấm mút, cái phải quản lý thì không quản lý,, việc không đáng hỏi thì hỏi, tìm mọi cách moi tiền, thì làm sao mà ta rơi vào kết cục như hôm nay chứ?
“Căn cứ…. vào điều….Luật hình sự…, nay tuyên phạt Ngô Nghĩa Phu tử hình, lập tức chấp hành án!”
- Không!- Ngô Nghĩa Phu bỗng gào toáng lên: Oan uổng quá!
- Dẫn giải ngay phạm nhân vào phòng chấp hành án!
- Oan uổng quá! Tại sao không xét xử bọn chúng? – Ngô Nghĩa Phu chỉ tay về phía hàng ghế quý khách, miệng gào lên.
- Chủ tịch huyện họ Trương ơi! Tôi oan uổng quá! - Ngô Nghĩa Phu bỗng nhiên trông thấy Chủ tịch huyện họ Trương đứng trên không trung.
- Họ đều là những người không có chuyên môn, bị ngươi hãm hại, chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng con người, tại sao không sớm báo cáo chứ? - Chủ tịch huyện họ Trương nghiêm nghị mắng Ngô Nghĩa Phu: - Sao lại chày cối  lý lẽ như vậy?
Nói xong, chủ tịch huyện họ Trương quay ngoắt người, bay vút lên thiên đường.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com