Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
9/3/12

Thực ra tôi chỉ gọi cô ấy một tiếng - Từ Xã Văn

Thực ra tôi chỉ gọi cô ấy một tiếng
Từ Xã Văn
Thúy Ngọc dịch

Gần hết giờ làm việc, một người bạn gọi điện thoại cho tôi báo tin vợ anh K bị tai nạn xe máy đã qua đời, rủ tôi đi viếng. Tôi quá đỗi ngạc nhiên, không thể như vậy được, thật không ngờ, tôi phải đi, nhất định phải đi rồi.
Sau khi được các bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, vợ anh K nằm yên lặng trong chiếc quan tài có một ô kính, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn rất đẹp. Mặc dù thấy được vẻ vui mừng trên nét mặt đau buồn của K nhưng chúng tôi vẫn phải khuyên anh hãy bớt đau buồn, người đã mất thì không thể sống lại được nữa. Người đằng nhà vợ anh K, ai nấy đều sụt sùi không ngớt, người nhà anh K cũng ngậm ngùi thương xót nàng dâu xấu số.
Trên đường về, nghe bạn bè nói, mấy hôm trước anh K cứ một mực đòi ly hôn nhưng vợ không chịu, bây giờ thì hay rồi, tất cả đều đã kết thúc, cô ấy quả là người phụ nữ tốt, chẳng hiểu cái anh chàng K này đang nghĩ gì nữa. Không biết người đàn ông đi cùng vợ anh K là ai, tại sao cô ấy lại ngồi sau xe anh ta, mà tại sao xe lại đâm vào cột điện? Chẳng có lý do nào cả. Chẳng lẽ lại có âm mưu từ trước? Tôi nói rằng không nên đoán mò làm gì, xưa nay số phận con người vẫn khó lường mà.
Ngày hôm sau báo chí đưa tin, phía cảnh sát đang nỗ lực xác định nguyên nhân vụ tai nạn và tìm kiếm nhân chứng có mặt tại hiện trường lúc bấy giờ. Có nguồn tin khác từ phía bạn bè và báo chí còn cho biết, phía nhà vợ anh K cứ một mực cho rằng chính anh K là người mưu sát vợ, lý do là trước đó anh cứ nhất quyết đòi ly dị nên đã thuê tên lưu manh kia thực hiện ý đồ của mình. Kết quả là mặc dù anh K luôn miệng phủ nhận việc mưu sát vợ nhưng cũng không giải thích nổi tại sao vợ mình lại ngồi sau xe người đàn ông kia và tại sao xe lại đâm vào cột điện. Anh K chỉ dám nghĩ thầm, có lẽ hôm đó cô ấy đi theo mình, hoặc là cô ấy muốn lấy cái chết ra để thách thức mình.
Thực ra, không thể trách anh K, không thể trách vợ anh K, và lại càng không thể trách tôi. Hôm đó, sau khi viết được vài chữ, xem xong mấy tờ báo, làm hai cốc trà ấm, cảm thấy người mỏi mệt, tôi bèn rời khỏi văn phòng, bước ra nhìn đường phố, ngắm từng cặp nam thanh nữ tú đi lại nhộn nhịp trên đường. Lúc đó, một chiếc xe máy phóng vụt qua trước mắt tôi, một nam một nữ, tràn đầy hạnh phúc. Cô gái đó tóc dài, bộ váy rất đẹp, tôi dường như còn ngửi thấy mùi hương hoa nhài tỏa ra từ người cô. Tôi cao hứng gọi tên cô, cô giật mình quay lại. Cũng chính lúc dó, một bi kịch xảy ra. Chiếc xe máy lao vào cột điện bên đường. Cả hai ngã xuống đất. Khi tôi gọi tên cô, cô đang mãn nguyện ôm chặt người đàn ông kia, mặt ghì sát vào lưng anh ta; nhìn cảnh ấy, không ai nghĩ là họ đang cãi nhau về việc ly hôn. Nhưng khi tôi nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô ấy thì cũng chính là lúc tôi phát hiện ra người đàn ông điều khiển chiếc xe máy kia không phải là anh K.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com