Cao
thủ
Trung Thôn
Hoàng Thị Mai Hương dịch
Con đường đất
vàng quạch lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh núi cây cỏ rậm rạp, tươi tốt. Khi ấy là
mùa hè, mặt trời như thiêu như đốt, ve kêu râm ran. Trên đường có hai bóng người,
một đến từ phía đông, một đến từ phía tây, song đều leo lên một con dốc lớn, đều
thở phì phò, mồ hôi ròng ròng. Rồi không hẹn mà cùng tới gốc cây to nghỉ ngơi uống
nước.
Trên đỉnh núi
hoang dã chỉ có hai người đồng hành cùng nhau. Người từ hướng đông nhỏ bé, gầy
gò, gánh trên vai bộ đồ cắt tóc. Người từ hướng tây đến thì vạm vỡ mạnh khỏe,
vác một cái bao nặng trịch. Đã cùng ngồi nghỉ dưới gốc cây bóng mát thì không
thể không chuyện trò. Người to lớn sau vài lần đưa mắt sang đồng hành, bèn hỏi:
“Ông anh cắt tóc à?”.
Người kia
nheo mắt cười: “Ba cái đồ này còn để dùng làm gì nữa?”.
Người to lớn
im bặt, lúc lâu không tìm được lời nào để nói, bèn hỏi: “Ông có biết tôi làm
nghề gì không?”.
Người cắt tóc
lại nheo mắt cười: “Tôi biết”.
“Làm gì
nào?”.
“Ông ấy à?
Không phải là quan, cũng không phải người trồng hoa màu, càng không phải dân
buôn bán… nhưng ông có tiền. Ông kiếm tiền không mất sức, chỉ là lúc nửa đêm
canh khuya, người ngon giấc thì qua lại tất bật. Ông làm như vậy là moi đầu óc
giắt vào cạp quần…”.
“Ha… ha…” người
to lớn bật ra chuỗi cười như sấm, “ông anh… tôi không nhìn ra, ông anh thật tuyệt
vời”.
Người thợ cắt
tóc ngồi trên gánh đồ lề vẫn chỉ nheo mắt cười.
Người to lớn
xoa xoa râu tóc rậm rì của mình, bên trong đẫm mồ hôi. “Dù ông anh biết tôi làm
nghề gì thì cũng xin cắt tóc hộ tôi”, rồi vỗ vào cái bao bên hông, “tôi theo
giá trả tiền, có dám không?”.
Người cắt tóc
đứng dậy, vẫn mỉm cười như cũ. “Thợ cắt tóc thì coi cắt tóc là một thiên chức,
sao lại có chuyện không dám”.
“Ồ tốt, làm
đi”.
“Để tóc hay
là cắt trọc?”.
“Trọc, cắt trọc
cho thoải mái”.
Người cắt tóc
đến cái vũng gần đó múc nồi nước rồi lấy đá đánh lửa đun lên, gội rửa sạch đầu
người to lớn kia rồi lấy khăn mặt lau kỹ, sau đó để ngồi vào chiếc ghế gấp đan
bằng dây lưới, choàng cái khăn trắng quanh cổ rồi mới bắt đầu vào việc chính.
Soạt soạt soạt soạt, tóc như tuyết đen tới tấp rơi xuống.
Cắt tóc xong,
người thợ mở rộng chiếc ghế gấp để người to lớn có thể nằm dài ra, rồi tỉ mỉ cạo
từ quanh miệng đến khắp mặt, cổ. Người to lớn cảm thấy lưỡi dao sắc lạnh lướt
êm trên da mình, vòng đi vòng lại, vèo vèo như gió, lướt đi như gần mà lại như
xa, gây cảm giác ngưa ngứa, dễ chịu, và khoan khoái nhắm mắt lại.
Tóc đã cắt
xong, người thợ cầm gương cho khách xem, hỏi: “Thế nào?”.
Người to lớn
thấy râu tóc rậm rịt thường ngày của mình biến mất, trong gương xuất hiện một
quả hồ lô nhẵn thín mà ngay cả mình cũng không nhận ra, bất giác sờ lên đầu
mình. “Hà hà… không tồi chút nào. Xem ra tay nghề của ông anh cũng không đến nỗi.
Bao nhiêu tiền?”.
“Hai mươi
nhăm đồng”.
“Cái gì?”.
Người cao lớn giật thót mình. “Hai mươi nhăm đồng? Ông anh không nói đùa đấy chứ?”.
Người cắt tóc
vẫn với đôi mắt nheo nheo và cái miệng mủm mỉm: “Không nhiều đâu!”.
“Sao không
nhiều? Cắt một mái tóc nhiều nhất là hai hào. Cứ cho là tóc tôi khó cắt đi, trả
gấp đôi là bốn hào. Vậy mà ông dám đòi hai mươi nhăm đồng?”.
Người cắt tóc
vẫn bộ dạng cũ: “Không đâu, quả thật không nhiều đâu”.
“Dù tôi trả gấp
mười lần thì cũng không quá hai mươi đồng, ông đòi hai mươi nhăm đồng mà còn
nói không nhiều?”.
Người thợ cầm
con dao ném lên không, lưỡi dao như bánh xe gió quay vù vù, lóe nắng mặt trời rất
lâu sau mới rơi xuống. Người thợ nhẹ nhàng đỡ lấy. “Hãy nhìn kỹ xem nhiều hay
không, ông em!”. Người thợ vừa đùa với lưỡi dao vừa nheo mắt cười với người cao
lớn.
Gã kia chợt tỉnh
ngộ. Người ta đã biết về con người mình, cũng biết trong bao kia là cái gì rồi.
Vừa rồi, khi cạo râu, lưỡi dao cứ lượn lờ quanh cổ, nếu có lòng dạ nào, hắn ta
chỉ cần đưa một đường vào cổ thì tính mệnh mình… ô hô. Mấy trăm đồng trong cái
bao này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Ở cái nơi không bóng người này, giết người
thật dễ như trở bàn tay.
Người cao lớn
thấy luồng khí lạnh từ đôi bàn chân mình dâng lên đùi, rồi lại từ xương sống
xông thẳng lên não. Chân tay gã lạnh toát.
Hai nhăm đồng
một mạng người? Gã run lập cập, lẩm bẩm: “Không nhiều, không phải là nhiều…” rồi
lấy tiền từ trong bao ra trả. Người thợ nhận tiền, mỉm cười. “Ông em đi nhé”. Rồi
nhấc gánh đồ lề đi về phía đông. Đi một lúc, đột nhiên nghe người cao lớn gào đằng
sau. “Ông anh chậm thôi”. Người thợ quay lại, thấy người cao lớn hổn hển chạy
theo, đến trước mặt quỳ sụp xuống, đập đầu nói: “Đại ca, ông thật là cao thủ”.
Người thợ mỉm cười không nói tiếng nào, quay mình lướt đi chỉ để lại “cái gáo
múc nước” sáng loáng đờ ra trên đỉnh núi hoang dã.
Lời bàn: Cao thủ – chủ đề của tác phẩm lộ
ra ở trạng thái mông lung mơ hồ, không dễ nhìn rõ nhìn thấu được. “Cao thủ” rõ
ràng là người thợ cắt tóc. Vấn đề ở chỗ: cao ở chỗ nào? Về thân phận mà nói,
anh ta cùng loại với tay cao lớn nhơ hổ kia, đều là công việc đem não giắt vào
cạp quần, “kiếm tiền không phí sức”, chỉ có phương pháp thao tác cụ thể không
giống nhau mà thôi.
Tay cao lớn hành nghề vào đêm, tất tả với việc trộm cắp. Còn tay
thợ cắt tóc thì dùng lưỡi dao bé tí, cắt tóc với giá cắt cổ, cũng chẳng khác gì
ăn cướp, tống tiền. So sánh hai người thì tay thợ cắt tóc có thể nói là “kỹ
năng số một”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com