Tạp
chí "Truyện mini chọn lọc" Trung Quốc
Vũ Phong Tạo dịch
Chiều 17
tháng 4, sau khi kiểm tra và điều trị cho bệnh nhân nằm ở giường 13 phòng 204,
Trần Gia Khánh phát hiện ra giường bên cạnh có một bệnh nhân lạ hoắc nằm.
Trần Gia
Khánh cảm thấy rất kỳ lạ, buổi sáng sau khi bệnh nhân nằm giường 14 vừa ra viện,
anh chưa xếp bệnh nhân nào đến nằm. Anh là chủ nhiệm khu bệnh nhân này, lại là
bác sĩ trực ban ngày hôm nay, không được anh đồng ý, bệnh nhân không được vào
phòng bệnh.
Anh hỏi hộ lý
Giai Huệ, đứng bên cạnh, Giai Huệ cũng nói chị cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Trần
Gia Khánh nghi ngờ trí nhớ của mình xảy ra nhầm lẫn, anh quan sát kỹ lưỡng
khuôn mặt phù thũng nọ, xác nhận mình chưa nhìn thấy bệnh nhân này, quay người
đi tìm hộ lý trưởng Hướng Mai. Hướng Mai nói chị chưa xếp bệnh nhân nào đến giường
số 14.
Hướng Mai
nói: "Không được sự đồng ý của anh, tôi đâu dám đưa bệnh nhân vào chứ!?".
Bác sĩ Trần
Gia Khánh lại đến phòng số 204, Hướng Mai cũng vội vàng chạy theo. Trần Gia
Khánh hỏi bệnh nhân lạ: "Ai xếp anh vào nằm ở đây?". Bệnh nhân không
nói không rằng, chỉ một mực tuôn trào nước mắt.
Trần Gia
Khánh nói: "Tại sao anh lại không nói chứ?".
Bệnh nhân vẫn
cứ không nói.
Trần Gia
Khánh quay sang hỏi bệnh nhân nằm ở giường 13.
Bệnh nhân nằm
giường 13 nói: "Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, giữa trưa một nam một nữ đưa
anh ta vào, đặt lên trên giường, không nói một câu, liền bỏ đi ngay, sau đấy chẳng
có ai hỏi han anh ta. Tôi hỏi anh ta, anh ta không nói!".
Trần Gia
Khánh nói: "Một nam một nữ có phải là thầy thuốc không?".
Bệnh nhân nằm
giường 13 nói: "Không mặc blu trắng, có khả năng là người nhà của anh ấy".
Trần Gia
Khánh hỏi bệnh nhân lạ: "Người nhà của anh đâu?". Bệnh nhân không
nói, vẫn chỉ tuôn trào nước mắt.
Trần Gia Khánh
lại hỏi: "Nhà anh ở địa phương nào? Số điện thoại bao nhiêu?". Bệnh
nhân vẫn không nói.
Trần Gia
Khánh cáu kỉnh, nói: "Tại sao anh không nói chứ? Anh tưởng anh không nói,
thì chúng tôi cho anh ở lại ư ? chữa chạy cho anh ư ? Hoang đường, còn lâu mới
có chuyện này!?".
Bệnh nhân đột
nhiên thở dốc, sắc mặt trước tiên tím tái, rồi trắng bệch, cuối cùng hôn mê. Hướng
Mai và Giai Huệ lúng túng, không biết làm thế nào, đến khi Trần Gia Khánh ra
tay làm hiệu cho hai người, họ mới chân tay tất bật cấp cứu bệnh nhân.
Khi Giai Huệ
cho bệnh nhân thở ôxy, Hướng Mai tìm thấy trong túi của bệnh nhân có một quyển
bệnh án của bệnh viện số 2 của tỉnh. Bìa cuốn bệnh án, mục họ tên ghi hai chữ
siêu vẹo Ngô Nhị, mục nghề nghiệp ghi thợ mộc, còn mục địa chỉ chỉ ghi hai chữ
Hà Nam.
Trần Gia
Khánh giở xem bệnh án, bệnh nhân mắc bệnh gan xơ cứng, tĩnh mạch cao áp, đường
tiêu hóa bị xuất huyết, chẩn đoán lần cuối cùng là ngày 19 tháng 3.
Quan sát kỹ
chữ ký của bác sĩ, Trần Gia Khánh nhận ra đó là Trần Minh, cùng học lớp bổ túc
tại Bắc Kinh, anh lập tức đi ra hành lang, lấy điện thoại cầm tay liên lạc với
khu bệnh số 6, bệnh viện số 2 của tỉnh. Người nhận điện thoại chính là Trần
Minh.
Bác sĩ Trần
Minh nói: "Khi ấy, chúng tôi cũng hết cách, biết anh ta cứ như thế mà về
nhà thì rất nguy hiểm, nhưng anh ta không nộp được kinh phí phẫu thuật, nên
đành để cho anh ta về nhà, không ngờ chú và chị dâu của anh ta lại đưa anh ta đến
chỗ các vị. Biện pháp duy nhất của các vị bây giờ là tìm cho thấy vợ và em trai
anh ta".
Trần Gia Khánh nói: "Nhưng, tôi không biết nhà
anh ta ở địa phương nào, số điện thoại bao nhiêu!".
Trần Minh
nói: "Hỏi bản thân anh ta xem sao!".
Trần Gia
Khánh nói: "Hỏi qua mấy lần rồi, anh ta không nói!".
Trần Minh
nói: "Thế thì lạ thật nhỉ! Tôi cũng không biết nhà anh ta ở đâu, điện thoại
là bao nhiêu, chỉ biết nhà anh ta ở bên bờ sông Đông".
Trần Gia Khánh
nói: "Bên bờ sông Đông, rộng như thế tìm ra sao được chứ?".
Trần Minh
nói: "Anh tìm dần dần xem, gặp sự cố bấn bách như thế này, tôi kiểm tra lại
xem sao, có tin gì tôi sẽ báo cho anh!".
Ngô Nhị vẫn
đang thở ôxy, Trần Gia Khánh trở về phòng làm việc, gọi điện thoại cho giám đốc
bệnh viện.
Giám đốc bệnh
viện nói: "Tôi làm sao mà trả lời anh được, anh bảo tôi trả lời thế nào
đây? Đúng là chuyện lạ trên đời, tôi không biết bệnh nhân vào phòng bệnh bằng
cách nào? Các anh làm việc như thế nào hử?".
Trần Gia
Khánh tắt điện thoại, gọi Hướng Mai và Giai Huệ vào trong phòng làm việc, nói:
- Lần này,
chúng ta gặp rắc rối to rồi, biện pháp duy nhất trước mắt là tìm cho ra gia
đình của bệnh nhân, bảo họ đưa bệnh nhân trở về. Trước khi tìm được người nhà của
bệnh nhân, chúng ta không thể vất anh ta ra ngoài đường, không thể để anh ta xảy
ra chuyện tại đây, Giai Huệ phải theo dõi chặt chẽ bệnh nhân, có tình hình gì
thì gọi Vương Đồng, vạn bất đắc dĩ phải dùng thuốc tiêm, thì đành phải dùng trước
đã!
Trần Gia
Khánh và Hướng Mai đi xe taxi đến Ủy ban phường Đông Viên, Chủ tịch Ủy ban phường
họ Lưu nói không biết Ngô Nhị. "Hơn một trăm hộ sống lưu động ở ven bờ
sông Đông, chỉ có hai cậu ở Tứ Xuyên giúp chúng tôi khơi dòng sông ở hạ lưu, là
tôi biết, còn thì tôi đều không biết".
Trần Gia
Khánh nói: "Thế thì làm sao đây? Nếu như tìm không ra người nhà của anh
ta, thì tôi thật sự không biết làm như thế nào nữa?".
Chủ tịch Lưu
nói: "Các vị nhất định phải tìm, tôi có thể cùng đi với các vị, song các vị
không nên có hy vọng quá lớn".
Họ đi ra ven
sông Đông, từ đông hỏi sang tây, không có một ai biết Ngô Nhị. Chủ tịch Lưu gọi
điện thoại cho cảnh sát khu vực Ngô Quế Bảo.
Ngô Quế Bảo
nói: "Hỏi anh Lý thọt chân ở đầu cầu xem sao, nếu như anh ta không biết,
thì các anh đừng có phí công dã tràng, bởi vì anh ấy là ma xó đấy!".
Ba người tìm
thấy Lý thọt chân ở cửa hàng tạp hóa đầu cầu. Lý thọt chân dẫn họ ra một gian
nhà nhỏ ven sông. Cửa ngôi nhà nhỏ khép hờ, Trần Gia Khánh đẩy cửa ra, trong
nhà trừ một thùng giấy rách nát, thì chẳng có một tý gì cả.
Trần Gia
Khánh nói: "Thế người đâu?".
Lý thọt chân
nói: "Tôi chỉ biết anh ta tên là Ngô Nhị, ở tại đây, chuyên môn giúp người
ta đóng sàn nhà, ngoài ba điều ấy, tôi không biết gì nữa".
Trần Gia
Khánh nói: "Thế vợ và em trai của anh ta, họ đi đâu?".
Lý thọt chân
nói: "Tôi nói rồi, ngoài ba điều vừa nói, tôi không biết gì nữa!".
Trở về đến bệnh
viện thì trời đã tối. Ngô Nhị vẫn đang thở ôxy. Trần Gia Khánh gọi Giai Huệ vào
phòng làm việc.
- Hỏi anh ta
chưa?
Giai Huệ nói:
"Hỏi rồi, vừa hỏi là anh ta lại khóc!".
Trần Gia
Khánh đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, lại gọi điện thoại cho giám đốc bệnh
viện.
Giám đốc bệnh
viện nói: "Tôi làm sao mà trả lời các anh, các anh bảo tôi trả lời sao
đây?".
Trần Gia
Khánh bảo Hướng Mai đi gọi bác sĩ và hộ lý khu bệnh 4 đến phòng làm việc.
Trần Gia
Khánh nói với mọi người: "Tôi và Hướng Mai vừa đi trên đường vừa phân tích
tình hình, bây giờ cơ bản khẳng định gia đình của bệnh nhân cố ý quẳng bệnh
nhân vào bệnh viện chúng ta.
Không có tiền
không chịu đi mượn, không tìm cách khắc phục, lén lút quẳng bệnh nhân vào phòng
bệnh của chúng ta, còn mình lủi mất thế là may. Người có chút lương tâm, người
có chút trách nhiệm, không thể làm những chuyện như thế này.
Bây giờ, trước
mắt chưa tìm ngay được họ, bệnh viện cũng không thể chi tiền chữa trị cho bệnh
nhân. Chọn lựa duy nhất của chúng ta là khênh bệnh nhân đi. Song, chúng ta
không thể làm như vậy.
Bệnh tình của
bệnh nhân cũng không cho phép chúng ta làm như vậy. Gia đình bệnh nhân vô lương
tâm, chúng ta có lương tâm. Gia đình bệnh nhân vô đạo đức, chúng ta có đạo đức.
Chúng ta chẳng những để bệnh nhân ở lại đây, mà còn phải chữa trị cho anh ta,
tiến hành phẫu thuật cho anh ta.
Phẫu thuật,
điều trị đều cần tiền, tiền lấy đâu ra đây? Trước mắt biện pháp duy nhất là
quyên góp. Trước tiên, tôi quyên góp một ngàn đồng (tương đương 2 triệu VNĐ), mọi
người có thể quyên góp nhiều, có thể quyên góp ít, không quyên góp cũng không
sao cả, tiền xin nhờ chị Hướng Mai thu nhận hộ".
Chuyện các
bác sĩ và hộ lý khu bệnh 4 quyên tiền, ủng hộ Ngô Nhị mau chóng lan truyền rộng
ra cả bệnh viện. Các bác sĩ, hộ lý, nhân viên bệnh viện, bệnh nhân, gia đình bệnh
nhân nô nức đến khu bệnh 4 quyên góp ủng hộ Ngô Nhị. Giám đốc bệnh viện cũng cử
chánh văn phòng bệnh viện mang tới 500 đồng.
Ngay đêm hôm ấy,
bác sĩ Trần Gia Khánh triệu tập mấy vị bác sĩ điều trị chính đến thảo luận
phương án phẫu thuật. Chồng của Hướng Mai là phóng viên tờ báo "Giang
Thành buổi sáng", đến bệnh viện đón Hướng Mai, biết được chuyện này, ngay
trong đêm viết bài "Chú và chị dâu thất đức quẳng người thân ở lại bệnh viện,
bác sĩ hữu tình dang rộng cánh tay chi viện".
Sau khi bài
báo này đăng trên đầu trang 2 báo: "Giang Thành buổi sáng" ngày hôm
sau, gây tiếng vang trong toàn thành phố, mọi người nhất trí phê phán hành vi bất
nghĩa của em trai và chị dâu, tán dương tinh thần tận tình cứu chữa bệnh nhân của
các thầy thuốc, nô nức quyên góp tiền ủng hộ Ngô Nhị.
Cuộc chiến đấu
cấp cứu thợ mộc Ngô Nhị diễn ra rầm rộ, rung chuyển cả khu vực Giang Thành. Các
tòa soạn báo viết, đài truyền hình, đài phát thanh, báo điện tử, tuyên truyền
toàn diện, nhân rộng phong trào.
Nhiệt tình
quyên góp của nhân dân thành phố như những đợt sóng trào, đợt sóng sau cao hơn
đợt sóng trước. Bệnh viện một mặt thành lập văn phòng quyên góp, mặt khác giao
cho phòng bảo vệ phối hợp với đồn cảnh sát đi tìm vợ và em trai của Ngô Nhị.
Ngô Nhị vẫn
như lúc đầu, cho dù ai hỏi cũng không nói, chỉ một mực tuôn trào nước mắt. Sau
đó, Trần Gia Khánh lo anh ta có thể không chịu đựng nổi, không cho phép mọi người
hỏi anh ta nữa, càng không cho phép báo chí phỏng vấn anh ta.
Sau khi hoàn
thành ca phẫu thuật cho Ngô Nhị không lâu, thì Trần Gia Khánh sang Nhật Bản
tham gia một khóa bổ túc tại Trường Đại học Quốc gia Y khoa.
Trước khi lên
đường, anh đến phòng bệnh, chia tay Ngô Nhị. Ngô Nhị tuôn trào nước mắt nắm chặt
tay bác sĩ Trần Gia Khánh, muốn nói gì nhưng không dám mở miệng.
Trần Gia
Khánh vỗ vỗ tay Ngô Nhị, nói: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tôi biết rồi!".
Trần Gia Khánh
trong thời gian học bổ túc ở Nhật Bản vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho Hướng
Mai, cũng không quên hỏi thăm Ngô Nhị.
Hướng Mai
nói: "Bác sĩ cứ yên tâm, anh ta rất khỏe, chúng tôi đã đưa anh ta trở về
ven sông Đông rồi!".
Trần Gia
Khánh nói: "Thế vợ và em trai anh ta thì sao?".
Hướng Mai
nói: "Vẫn chưa tìm thấy. Chúng tôi đã sắp xếp cho anh ta yên ổn rồi, mua
cho anh ta một cái giường và một cái chăn, tiền quyên góp còn dư bao nhiêu cũng
đưa cho anh ta cả".
Bác sĩ Trần
Gia Khánh gặp Ngô Nhị một lần nữa, là ngày thứ ba sau khi từ Nhật Bản trở về.
Tối hôm ấy,
anh cùng bạn học đi ăn ở nhà hàng, đi qua bờ sông Đông, đột nhiên ma xui quỷ
khiến thế nào lại muốn đi thăm Ngô Nhị một cái.
Trần Gia
Khánh đi ra bờ sông, nhìn thấy gian nhà nhỏ sáng đèn, đi thẳng tới, đẩy cửa ra,
nhìn thấy Ngô Nhị ngồi trên giường, một người phụ nữ mặc áo hoa đang xoa cánh
tay cho anh ta, một chàng thanh niên cởi trần đang trồng cây chuối ở góc tường.
Trông thấy Trần Gia Khánh tiến vào, chàng trai đang trồng cây chuối bỗng lật
người, đứng bật dậy.
Ngô Nhị vừa đứng
thẳng người lên, vừa kêu toáng lên: "Bác sĩ Trần, Bác sĩ Trần!".
Trần Gia
Khánh cảnh giác nhìn một người đàn bà, một người đàn ông.
Thấy vậy, Ngô
Nhị chỉ tay về phía người đàn bà đứng sau lưng anh, nói: "Đấy là vợ tôi!",
rồi chỉ tay về người đàn ông, nói: "Nó là em trai tôi!".
Trần Gia
Khánh không nói không rằng, quay đầu đi luôn. Ngô Nhị gào lên nói: "Bác sĩ
Trần ơi! Bác sĩ Trần ơi! Hãy nghe tôi nói!".
Trần Gia
Khánh chạy thẳng lên phía cầu.
Em trai của
Ngô Nhị đuổi theo nói: "Bác sĩ Trần, Bác sĩ Trần, đừng trách anh trai em,
đấy là chủ mưu của em bày ra đấy!".
Trần Gia
Khánh không nói, tiếp tục đi về phía trước.
Em trai của
Ngô Nhị nói: "Nếu như không làm như vậy, đưa anh trai em đến bệnh viện,
anh trai em chết là cái chắc. Anh trai em sống chết không chịu đi viện, mà là
do em bắt buộc đưa anh đi. Chúng em không thể để cho Bệnh viện tìm thấy chúng
em, chỉ cần tìm thấy em và chị dâu em, thì bệnh viện nhất định sẽ bắt bọn em
đưa anh trai trở về".
Trần Gia
Khánh nói: "Nếu như chúng tôi không hỏi han đến thì sao nào?".
Em trai của
Ngô Nhị nói: "Sau khi đưa anh trai em vào viện, chị dâu em cứ khóc hoài, cứ
một mực đòi đến bệnh viện, em nói hễ chị đi thì anh sẽ mất mạng đấy!".
Trần Gia
Khánh nói: "Thế các người đi đâu?".
Em trai Ngô
Nhị nói: "Em và chị dâu của em ở trong gầm cầu đối diện với bệnh viện. Chị
dâu em ở đầu gầm cầu phía đông, em ở đầu gầm cầu phía tây!".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com