Lễ
Triển Tĩnh
Hoàng
Thị Mai Hương dịch
Hai nhà Triệu,
Vương cùng dọn đến nơi ở mới, hai căn hộ đối diện nhau qua cái hành lang. Tục
ngữ nói Thân xa không bằng láng giềng gần. Láng giềng gần không bằng đối diện.
Hai bên cùng có tính nết ôn hòa, đều thông nghĩa hiểu lễ, nên có mối quan hệ
khá tốt.
Nhà Triệu
thích ăn rượu nếp, cứ khoảng tuần lễ, chậm nhất là chục ngày lại ủ ủ ngâm ngâm.
Làm xong, bao giờ vợ Triệu cũng đem biếu nhà Vương một bát. Nhà Vương lại khoái
món sủi cảo, cũng hay vê vê nặn nặn. Lễ thường có qua có lại, hễ khi nhà họ Triệu
biếu rượu nếp thì chỉ sau một hai hôm nhà Vương lại tặng sủi cảo. Tới lui như vậy
thành ra thắm thiết lắm. Thời gian càng trôi hai nhà càng cảm thấy rất vừa ý đẹp
lòng.
Rồi sự việc bỗng
có chút thay đổi.
Hôm đó, vợ
nhà Vương làm xong sủi cảo, đã xếp đầy bát, đã bưng lên tay, song khi vừa dợm
chân bước đi thì ông chồng đứng bên bỗng nói:
“Chậm đã”.
“Sao?”. Bà vợ
đưa mắt nhìn.
“Hôm qua bà
không để ý là nhà Triệu biếu mình rượu nếp đầy hơn bình thường ư?”.
Bà vợ gật gù:
“Đúng, có đầy hơn thật”.
“Vậy… hãy làm
bát to hơn đi. Phong khí xã hội bây giờ là vậy. Trả lễ phải trọng hơn lễ. Bà
quên à? Tháng trước, con trai lão Lý ở cơ quan vào trung học trưởng điểm chúng
mình cho nó 20 tệ. Mấy hôn sau con mình trúng vào đại học, lão Lý cho nó 30 tệ,
hơn mình những 10 tệ. Sủi cảo này thì đáng gì, đừng khiến họ nghĩ mình bủn xỉn”.
Bà vợ liền đổi
bát to hơn.
Cỡ chục ngày
sau, như thường lệ, nhà Triệu lại biếu rượu nếp. Cả vợ lẫn chồng nhà Vương đều
nhận thấy bát này còn to hơn so với bát họ biếu lần trước.
Ông chồng
nói: “Bà xem, người ta rất hiểu lễ. Ngày mai bà băm một cân thịt ngon hơn, và
bát sủi cảo đem sang cũng phải to hơn bát họ vừa biếu mới được”.
Hôm sau, làm
sủi cảo xong, bà Vương lục khắp hòm tủ mới tìm được cái bát vừa ý, chìa ra như
khoe với chồng. “Ông giương mắt ra mà xem, đây là cái bát to nhất nhà ta. Hết cỡ
rồi. Cứ thế này rồi lấy gì mà biếu”.
Ông chồng ngậm
điếu thuốc, im lặng.
Đâu khoảng mười
mấy hôm nữa, nhà Triệu mang sang biếu nguyên liễn rượu nếp. Liễn rất to, có thể
đựng cả con gà. Vợ chồng nhà Vương nhìn mà thộn mặt ra. Người ta dùng liễn, nhà
mình dùng cái gì đây? Ông chồng hoa tay nói. “Mình dùng nồi. Nhà mình đâu phải
không có chiếc nồi nào nhỉnh hơn cái liễn đó?”.
Hai ngày sau,
bà vợ nhà Vương mang nồi sủi cảo đi, lúc về nói với chồng. “Tôi thấy như là vợ
chồng nhà Triệu không vừa ý lắm”.
“Sao, họ
không thích à?”.
“Không phải
là không thích, song… cũng thật khó cho họ, lần sau họ không biết đựng rượu nếp
bằng cái gì để mang biếu nhà ta? Ông thật lắm chuyện. Lễ với chả lạt”.
“Đàn bà thì
biết gì. Lễ nhiều, người không trách. Vả lại, chúng ta có gì sai đâu”.
Mười mấy hôm
sau, vợ nhà Triệu bưng sang cái nồi nhôm cỡ vừa đầy tú hụ rượu nếp. Vợ chồng
nhà Vương trong lòng không yên nhưng vẫn phải nhiệt tình tiếp nhận.
Khi đóng cửa
lại, hai vợ chồng thở dài, ngây người nhìn món quà.
Bà vợ bỗng la
lên: “Hỏng bét rồi, họ đem tất cả rượu nếp sang biếu nhà ta. Tôi đã thấy vò rượu
nếp nhà họ, nó cũng chỉ to thế này thôi”.
Ông chồng
khoát tay: “Việc này hay đây, hay đây”.
Bà vợ thở
dài. “Chắc họ nghĩ nhà mình chết thèm chết nhạt rượu nếp nên mới nhịn ăn mà biếu
mình. Việc này kết thúc sẽ thế nào đây hả ông, tôi thì thấy nên thôi đi, mình đừng
biếu gì họ nữa”.
Ông chồng gạt
phắt, kiên quyết: “Không được, cứ biếu tiếp, và không thể thua họ”.
Ngày thứ ba,
hai người bận suốt tối, mãi hơn 9 giờ mới làm xong.
Bà vợ vừa khệ
nệ bê cái nồi nhôm cỡ đại đựng sủi cảo vừa nói. “Cho hết người ta à? Thế này là
kiểu gì đây. Làm ra bao sủi cảo mà ăn không đủ dính chân răng, làm bao rượu nếp
mà không có cái gì nhét vào mồm”.
Ông chồng mắng:
“Lôi thôi quá, đàn bà chỉ nghĩ đến ăn thôi!”.
Vợ cong lưng
bê cái nồi đi.
Lúc sau bà về,
ông vội vàng: “Thế nào?”.
“Cái gì thế
nào? Còn thế nào nữa. Tống táng như vậy, khóc không ra khóc, cười chẳng ra cười”.
“Kệ họ, chúng
mình tận lễ là được rồi”.
“Vâng, lại là
kiểu lễ của ông. Họ ăn cả tuần cũng không hết”.
Cả hai đều im
lặng.
Lúc sau, bà vợ
nói: “Tôi thấy nhà họ có một cái ang đen đựng gạo, tôi lo họ sẽ khiêng cái ang
sang mất”.
“Cái gì? Họ
dám làm thế?”.
“Thì họ cũng
giống ông thôi, cứ đợi xem”.
“Hư… ừm…”.
Sau đó, hai
người phấp phỏng lo, chỉ sợ nhà Triệu khiêng cái ang sang.
Quá mười
ngày, rồi lại mười ngày nữa, rồi hai tháng qua đi.
Trong hai
tháng này, hai nhà thường vẫn gặp nhau ở cầu thang, hoặc ngoài đường, và cả hai
bên vẫn cười chào nhau, nhưng đều không nói gì.
Riêng vợ chồng
họ Vương tự cảm thấy căng thẳng quá mức, hễ cứ vào nhà, đóng cửa là giày vò
nhau. Bà vợ vừa nhăn nhó vừa ngờ vực. “Mẹ ơi, có thể không lâu đâu”.
Rồi sự việc cứ
qua đi.
Nhưng sau bữa
tối hôm đó…
Cốc cốc cốc…
vang lên tiếng gõ cửa. Tiếp đó là giọng của vợ nhà Triệu. “Bác Vương, mở cửa
ra”. Sau đó lại nghe thấy cả tiếng ông Triệu.
“Lão Vương mở
cửa ra, chúng tôi đến biếu hai bác rượu nếp đây”.
Vợ chồng nhà
Vương vừa nghe đã có cảm giác run rẩy. “Mẹ ơi, hai người đã khiêng cái ang đến”.
Nhưng không thể không mở cửa. Hai người, một trước một sau, đi ra. Bà vợ từ từ
mở then. Nhà Triệu xuất hiện, và cả hai đều nheo mắt cười. Chỉ là bát rượu nếp
bình thường trên tay vợ nhà Triệu.
Lời bàn: Lễ vốn là việc tốt. Ta cứ hình
dung Lễ là một người phong nhã, tốt, có giáo dục. Giống như hai nhà Triệu –
Vương hòa khí, lễ lạt qua lại, hàng xóm tốt biết bao. Song phàm cái gì cũng có
độ của nó, chỉ cần vượt qua cái ngưỡng một tấc thôi thì sẽ đi đến sai lầm. Nói
Lễ nhiều người không trách là đúng, song nhiều đến mức không chịu đựng nổi thì
lại trở thành phiền nhiễu. Nói Anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng
đâu có sai, nhưng anh kính tôi tới mười trượng thì lại là chuyện khó cho tôi rồi.
Thế mới thấy nỗi khổ của hai nhà Vương – Triệu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com