Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
19/3/13

Thời đại @ - Kim Ba

Thời đại @
Kim Ba
Vũ Công Hoan dịch

Chuyên gia mạng in tơ nét Vương Lộ Nhi, thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, tốt nghiệp xong trung học phổ thông liền bỏ học. May gặp thời đại nối mạng, đã lắp một máy vi tính, cắm vào một sợi dây điện thoại, được theo học trở lại. Anh học miễn phí đại học trên mạng năm năm, lần lượt học được ba nghề, nối mạng, thư ký văn phòng và quan hệ giao tiếp công cộng, ba năm có văn bằng chuyên nghiệp, năm năm có học vị thạc sĩ. Sự tích của anh được lưu truyền rộng khắp trên mạng in tơ nét, làm chấn động thế giới mạng.
Có một công ty nối  mạng mến mộ tên tuổi lừng danh của anh, gửi thư mời Vương Lộ Nhi hợp tác, bổ nhiệm anh làm  biên tập tập san mạng, kiêm chuyên gia vạch sách lược kết mạng, không phải ngày ngày chen xe khách đi làm, cứ việc ngồi nhà lên mạng là được. Lương hàng tháng được gửi trả vào ngân hàng trên mạng, rồi chuyển về tài khoàn cá nhân.Mua hàng trên mạng ngày một đổi mới, phần lớn những đồ dùng như ăn mặc, cứ việc bấm vào thị trường phân loại trên mạng, là biết hết các loại kích cỡ, vừa ý thứ nào, phát ra chỉ lệnh mua hàng, lập tức đưa đến, trả tiền thanh toán trên mạng, chẳng khác nào đích thân đi đến siêu thị. Bạn thấy không, trái đất đã trở nên chật hẹp bé nhỏ biết chừng nào, ngồi trong phòng nhỏ mười mét vuông, một mình thao túng cả thế giới.
Vương Lộ Nhi chính là một con người ưu tú giỏi giang của thời đại in tơ nét, cũng là mục tiêu theo đuổi của nhiều người say mê mạng. Lần nào lên mạng, tôi cũng không kìm nổi tâm trạng, bấm vào trang oét cá nhân của Vương Lộ . Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo béo tốt và ánh mắt long lanh của anh trên bức chụp ở mạng, tôi không khỏi bồi hồi xúc động, mở xem tin tức mới nhất của anh, từ trái tim mình, tôi  vô cùng khâm phục  đối với từng thành tích anh đạt được. Có thể nói, anh đã dẫn dắt tôi đi vào thời đại kết nối mạng. Tôi đã kết bạn trên mạng với anh rất chóng vánh, tuy nhiên tôi là số 606 của anh, còn anh lại là số 001 của tôi. Lần nào mở máy, tôi cũng gọi 001, 001 cũng lập tức trả lời và nói chuyện với tôi say sưa  sôi nổi. Ngôn ngữ của anh sao mà dí dỏm thú vị biết chừng nào, thuật ngữ mạng anh sử dụng hết sức thuần thục trong sáng , thường trêu tôi cừơi ha ha. Anh còn biết rõ tâm tư con gái, chiều theo sở thích của tôi.Câu hỏi của tôi có khó đến đâu anh cũng giải ngay một cách chóng vánh. Do đó tôi coi anh là tri âm, chủ động xin anh ở chung. Thế là chúng tôi đã xây trên mạng một “tổ tình yêu”, do anh thiết kế một buồng ngủ nhỏ nhắn xinh xinh, bên trong có giường đôi, có chăn nệm, có người mô hình của chúng tôi, cạnh giường có tủ quần áo, có ti vi và tủ lạnh. Sau khi lĩnh “giấy chứng nhận kết hôn”, chúng tôi xưng nhau là vợ chồng. Tối nào cũng về “nhà” rất đúng giờ.Anh thích gọi tôi là “cô gái mềm yếu”. Tôi ưa gọi anh là “chàng trai cứng rắn”. Mới đây chúng tôi còn nuôi một đứa con trai, lấy tên là “Tiểu nhân nhi”.
Mạng in tơ nét là như thế, có thể biến một đôi trai gái chưa biết mặt bao giờ thành quen biết và yêu nhau, tạo nên một gia đình viên mãn, thể nghiệm được mùi vị ngọt ngào đầm ấm của hôn nhân.Lẽ nào chuyện này không mới lạ? Một hôm trái tim tôi bỗng dưng hồi hộp lạ thường. Bởi vì trong tôi đã nẩy sinh ý nghĩ làm vợ chồng thật với Vương Lộ Nhi. Anh có tri thức uyên bác, biết giỗ giành người  trở nên vui nhộn, còn biết đảm đang việc nhà, cũng dày dạn trò chơi vợ chồng, thu nhập cũng khá, là ứng cử viên lý tưởng của tôi. Thật tình, trong trái tim mình tôi luôn luôn coi anh là chồng thật, tôi làm nũng với anh, khóc lóc với anh, vui cười với anh, mở toang cánh cửa trái tim mình với anh. Ngoài vợ chồng ân ái, hỏi ai làm được điều này? Tôi cũng biết đây chỉ là  mô hình không có thật. Nhưng một khi chuyển hóa thế giới ảo thành thế giới thật,  xe nhẹ quen lối, không phải lần mò khai phá, giống như đã từng trải qua thử sống chung, há chẳng ổn thoả hơn lúc mới cưới...?
Khó khăn lắm tôi mới tìm đến được nhà Vương Lộ Nhi. Gõ cửa một lúc lâu mới có một người đi ra, khuôn mặt tê dại, ánh mắt đờ đẫn, mái tóc bù xù, quần áo xộc xệch, tinh rthần  ẻo lả, không có một chút nào giống dáng vẻ trên ảnh, cũng không phải con người trong tưởng tượng của tôi. Anh ngơ ngác nhìn tôi, chờ tôi lên tiếng.
- Anh là ...Vương LộNhi phải không?- Tôi hỏi liều.
- Tên mạng “Ta luôn luôn hướng lên phía trước”
- Hì hì, đúng đúng. Em là bạn mạng của anh, số 606.
- Bạn mạng ư?- Vương Lộ Nhi chớp chớp mắt một cách khó khăn - Bạn mạng của tôi trên mạng, sao em lại đến đây?
- Ha ha, anh vẫn hóm hỉnh như thế! Hôm nay ....tiện đường qua đây em đến thăm anh. - Tôi chìa tay ra nói.
- Ồ, hoan nghênh hoan nghênh!- Vương Lộ Nhi khẽ bắt tay tôi. Tôi cảm thấy ngón tay trỏ của anh búng nhẹ lên mu bàn tay tôi, liền cúi xuống nhìn.
- Xin lỗi xin lỗi – Vương Lộ Nhi cũng ý thức được, vội vàng buông tay – Quen mất rồi, dù nắm cái gì cũng  không kìm nổi búng mấy cái.
Ngồi đối diện Vương Lộ Nhi, hai người nhìn nhau không biết nói gì. Vương Lộ Nhi lại đột nhiên dơ ra một đầu ngón tay vẽ một vòng tròn chung quanh đầu tôi, cười hì hì
- Gì thế?- Tôi không hiểu đứng lên.
- Đầu em giống một chữ a, vẽ một vòng tròn tức là @.
- Mẹ kiếp ! – Tôi hít một hơi lạnh.
Tôi hơi buồn nôn. Tôi nhìn kỹ Vương Lộ Nhi, lại một lần nữa không dám tin vào mắt mình, cứ thầm hỏi bản thân hết lượt này đến lượt khác: - Anh chàng có cử chỉ quái dị lại lôi thôi lếch thếch này chính là Vương Lộ Nhi, chuyên gia mạng in tơ nét, đối tượng tôi sùng bái, bạn mạng và là chồng “chàng trai cứng rắn” của tôi sao?
- Anh bận lắm – Vương Lộ Nhi ngoái đầu nhìn chiếc máy vi tính  đèn đỏ đang nhấp nháy – Em đành phải chờ năm phút.
- Hôm nay chủ nhật, anh còn bận gì nữa? – Tôi hỏi.
- Ôi, ngoài tám tiếng đồng hồ làm việc, tám tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, thời gian còn lại anh đều phải tiếp khách. Chẳng phải em đã nhìn thấy bao nhiêu là bạn mạng hô gọi anh đó sao? Đặc biệt là hai ngày nghỉ thứ bảy và chủ nhật, các bạn của anh đều gửi tin đến, anh phải trả lời từng người, lại còn phải chọn mấy bạn mạng trọng điểm trao đổi. Mỗi ngày cứ đến tối, anh còn phải về tổ tình yêu gặp vợ.
- Thế ư? Thật ra, thật ra em chính là vợ anh “cô gái mềm yếu” đây. - Tôi đỏ bừng mặt e thẹn nói.
- Cái gì? em là “cô gái mềm yếu” ư? - Sắc mặt Vương Lộ Nhi bỗng dưng thay đổi, nhưng không phải mừng rỡ, mà là giận dữ -  Tại sao em không lên mạng, lại tìm đến đây, khiến anh hốt hoảng hô gọi lâu lắm vẫn không thấy động tĩnh, Tiểu nhân nhi đang đói khóc hu hu, em cũng không sốt ruột hay sao?
- Anh lảm nhảm cái gì vậy? – Tôi liền đứng phắt lên, nhịn cũng không nhịn nổi - Người ta đến thăm anh, sao anh lại nổi nóng? Em còn định cầu hôn với anh! Đúng là  không nên đến!
- Cầu hôn ư? – Vương Lộ Nhi chớp chớp mắt, - Lạ thật chẳng phải chúng mình đã kết hôn?
- Đồ dở hơi! Ngay đến hư ảo và hiện thực cũng không phân biệt nổi – Tôi  lạnh lùng cười gằn.
- Vậy em có đòi hỏi gì đều có thể nêu ra trên mạng, việc quái gì phải từ nơi xa tít xa tắp lặn lội đến đây, làm mất thời gian quí báu của người khác. Có phải đầu em nóng, não em có vấn đề? Làm sao có thể trông chờ vào con  người như em...
- Này, xét đến cùng đầu ai nóng, não ai có vấn đề?- Tôi vênh mặt hỏi vặn lại.
- Em đi đi, có chuyện gì  hãy về nói trên mạng, ở đây không hoan nghênh em!
Tôi đã bị cưỡng bức ra khỏi nhà. Một tiếng sầm đuổi  theo ngay sau lưng. Tôi nghe thấy Vương Lộ Nhi đang bực tức càu nhàu,  gắt một tiếng: “bệnh tâm thần”!
            Đau khổ vô cùng, nước mắt tôi giàn dụa. Vừa về đến nhà, tôi lập tức rút dây điện, tống táng máy vi tính ra ngoài chợ đồng nát.  
( Theo tiểu tiểu thuyết năm 2006)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com