Một chuyện đùa
Anton Pavlovich
Chekhov
Phan Hồng Giang dịch
Phan Hồng Giang dịch
Một buổi trưa mùa đông trong sáng... Trời
giá lạnh, rét cóng. Nađia khoác tay tôi. Những hạt bụi tuyết nhỏ trắng xóa bám
lên mấy món tóc xoăn vòng rủ hai bên thái dương nàng, lên hàng lông tơ mịn phía
trên môi. Nàng và tôi đứng trên một ngọn đồi cao. Từ chỗ chúng tôi đứng, sườn đồi
đổ dài thoai thoải xuống lấp loáng dưới ánh nắng, như một tấm gương. Bên cạnh
chúng tôi là một chiếc xe trượt tuyết nhỏ bọc một lớp dạ màu đỏ tươi.
- Chúng ta cùng trượt xuống dưới đi,
Nađia! - tôi van nài nàng - Một lần thôi! Tôi cam đoan với cô là chúng ta sẽ chẳng
hề gì đâu.
Nhưng Nađia sợ. Cả khoảng gian từ đôi
giày cao su nhỏ nhắn của nàng đến chân quả đồi phủ băng này đối với nàng thật
ghê sợ, tưởng như là một vực sâu vô tận. Đứng đây, nàng chỉ mới đưa mắt nhìn xuống
dưới, hay tôi chỉ mới gợi ý bảo nàng ngồi vào xe trượt tuyết là nàng đã sợ hết
hồn, không thở được nữa, huống hồ nếu nàng liều mạng lao xuống cái vực sâu kia
thì không biết rồi ra sao! Nàng sẽ chết mất, sẽ phát điên mất.
- Ta trượt đi cô! - Tôi cố nài. - Việc
gì mà sợ! Cô phải biết sợ thế là nhát gan, xoàng lắm cô ạ!
Cuối cùng, Nađia cũng ưng thuận, nhưng
qua nét mặt nàng, tôi biết rằng nàng liều mạng mà nghe lời tôi. Tôi đỡ nàng vào
xe trượt; nàng run rẩy, gương mặt nàng tái nhợt. Tôi vòng tay qua giữ lấy Nađia
và cùng nhau lao xuống.
Chiếc xe lao đi vun vút như một viên đạn.
Làn không khí bị xé ra quật vào mặt, gào rít bên tai dữ tợn đâm vào da buốt
nhói, gió như muốn giật phăng đầu ra khỏi vai. Gió ép mạnh, đến nghẹt thở. Tưởng
chừng như có một con quỷ nào đang giơ tay nắm lấy chúng tôi và vừa rú lên vừa
kéo xuống địa ngục. Mọi vật chung quanh nhập lại thành một vệt dài vun vút lao
về phía sau... Chỉ một giây lát nữa thôi có lẽ chúng tôi sẽ chêt!
- Nađia, anh yêu em! - tôi thì thào nói.
Chiếc xe trượt dần dần chạy chậm lại, tiếng
gió gào và tiếng càng trượt xe rít lúc này đã không còn đáng ghê sợ, ngực đã thấy
dễ thở, và thế là chúng tôi đã xuống đến chân đồi. Nađia sợ tưởng chết đi được,
gương mặt tái nhợt, nàng thở không ra hơi... Tôi đỡ nàng đứng dậy.
- Các vàng tôi cũng không trượt lần nữa
đâu! - nàng nói và đưa cặp mắt mở to đầy sợ hãi, nhìn tôi.
- Các vàng tôi cũng chịu! Chỉ thiếu chút nữa là tôi chết!
- Các vàng tôi cũng chịu! Chỉ thiếu chút nữa là tôi chết!
Một lát sau, nàng dần dần hết sợ và đã bắt
đầu nhìn vào mắt tôi với vẻ dò xét: có phải tôi đã nói bốn tiếng ấy, hay chỉ là
trong tiếng gió gào rít nàng nghe thấy như vậy? Còn tôi, tôi đứng bên cạnh
nàng, lấy thuốc lá ra hút và chăm chú nhìn chiếc găng tay của mình.
Nàng khoác tay tôi và chúng tôi cùng
nhau dạo chơi hồi lâu bên đồi tuyết. Hình như điều bí ẩn làm nàng thấy trong
lòng băn khoăn. Có phải anh nói ra những lời đó không? Có những lời đó hay
không? Có hay không? Đó là một câu hỏi của lòng tự trọng, của danh dự, của cuộc
đời và niềm hạnh phúc - một câu hỏi rất hệ trọng, hệ trọng nhất trên đời này.
Nađia chăm chăm nhìn tôi bằng cặp mắt buồn rầu nôn nóng bồn chồn. Nàng chậm rãi
do dự trả lời những câu hỏi của tôi như chờ mong tôi sẽ tự nói ra cái điều bí ẩn
ấy. Ôi, khuôn mặt nàng lúc ấy đáng yêu biết bao, ý nhị biết bao! Tôi thấy rõ
nàng đang tự day dứt với mình, nàng cần nói một điều gì, cần hỏi một điều gì,
nhưng nàng không tìm được lời, nàng cảm thấy rụt rè kinh sợ, một niềm vui nào
đang ngăn trở nàng nói...
- Này anh... - Nàng nói, mắt không nhìn tôi.
- Cái gì vậy? - tôi hỏi.
- Chúng ta cùng nhau... lao dốc lần nữa
đi.
Chúng tôi lần theo những bậc thang trèo
lên đồi. Tôi lại đỡ Nađia lên xe, mặt nàng tái nhợt, và toàn thân run run.
Chúng tôi lại lao xe về phía vực thẳm khủng khiếp và, gió lại gào, tiếng xe lại
rít lên. Và cũng đúng vào lúc chiếc xe lao nhanh nhất, tiếng gió gào rít ghê gớm
nhất, tôi lại nói:
- Nađia, anh yêu em!
Khi chiếc xe dừng lại, Nađia vội đưa mắt
nhìn quanh quả đồi mà chúng tôi vừa trượt xuống, rồi nhìn đăm đăm vào mặt tôi,
lắng nghe giọng nói thờ ơ lãnh đạm của tôi và toàn thân nàng, cả từ cái mũ, cái
bao tay và dáng người nàng nữa, đều toát lên một cái gì hồ nghi khó hiểu. Trên
gương mặt nàng như hiện lên các câu hỏi:
"Điều gì đã xảy ra? Ai nói những lời
ấy? Anh ấy hay là chỉ do ta nghe được?"
Điều bí ẩn ấy làm nàng không yên lòng
chút nào, nàng không chịu được nữa. Cô bé đáng thương ấy không trả lời nổi những
câu hỏi, nét mặt rầu rĩ như muốn khóc.
- Chúng ta về nhà thôi nhé? - tôi hỏi.
- Không, không... tôi thích... trượt xe
thế này, - nàng nói, mặt ửng đỏ lên. - Hay là chúng ta cùng nhau trượt lần nữa
đi?
Nađia nói rằng nàng "thích"
cái trò trượt này, thế mà khi ngồi lên xe, nàng vẫn run, gương mặt nàng vẫn tái
nhợt, hơi thở vẫn ngắt quãng vì sợ hãi như những lần trước.
Lần
thứ ba chúng tôi trượt xuống. Tôi thấy nàng đăm đăm nhìn lên mặt tôi. theo dõi
đôi môi tôi. Nhưng tôi lấy chiếc khăn tay che miệng đi rồi khẽ đằng hắng lên mấy
tiếng, và khi xe lao xuống lưng chừng đồi, tôi còn kịp nói:
- Nađia, anh yêu em!
Điều bí ẩn vẫn là điều bí ẩn! Nađia im lặng,
nàng đang nghĩ ngợi điều gì... Tôi tiễn nàng từ sân trượt về nhà. Nàng cố đi chậm
lại, chờ xem tôi có nói với nàng những lời ấy không. Tôi cảm thấy tâm hồn nàng
đang đau khổ, nàng đang cố dằn lòng để khỏi phải thốt lên:
- Không, gió không thể nói được những lời
ấy! Mà tôi cũng không muốn tin rằng gió đã nói những lời ấy!
Sáng hôm sau, tôi nhận được một mảnh giấy
của nàng: "Nếu hôm nay anh có đi trượt tuyết, đến rủ tôi cùng đi nhé!
Nađia". Từ hôm đó, ngày nào tôi và Nađia cũng lên đồi và mỗi lần lao xe từ
trên đồi xuống, tôi lại thì thào nhắc lại những lời đó:
- Nađia, anh yêu em!
Chẳng bao lâu sau, Nađia quen nghe những
lời ấy như quen uống rượu, hay dùng moócphin. Nàng không thể sống thiếu những lời
đó nữa. Thực ra, lao xe từ trên đồi xuống vẫn đáng sợ như xưa, nhưng giờ đây
chính cái nguy hiểm, cái kinh sợ đó lại đem đến một cái gì đặc biệt đắm say cho
những lời yêu đương ấy, những lời vẫn là điều bí ẩn và dằn vặt lòng người như
trước... Kẻ bị nghi ngờ vẫn là gió và tôi... Ai, gió hay là tôi, đã thổ lộ với
nàng những lời yêu đương ấy, nàng không biết được; nhưng hình như nàng không để
ý đến điều đó nữa bởi vì tục ngữ nói uống rượu từ bình nào, có gì đáng bận tâm
dâu, chỉ cốt sao say được thôi.
Có lần vào một buổi trưa, tôi đến sân
trượt một mình; đi lẫn trong đám đông. tôi bỗng nhìn thấy Nađia đang đi về phía
đồi và đưa mắt tìm tôi... Rồi nàng chậm chạp bước theo bậc thang trèo lên đỉnh
đồi... Trượt xe một mình thật đáng ghê sợ biết bao, ôi, thật đáng ghê sợ! Mặt
nàng tái nhợt, trắng như tuyết, toàn thân run rẩy, nàng bước đi hệt như đến nơi
chịu án tử hình, nhưng nàng vẫn xăm xăm đi, đầu không ngoái lại. Chắc là cuối
cùng nàng quyết định thử xem: nàng có còn nghe thấy những lời ngọt ngào say đắm
ấy nữa không, khi không có tôi bên cạnh? Tôi nhìn thấy nàng tái nhợt, miệng há
ra vì sợ hãi; ngồi lên xe, nhắm mắt lại và, sau khi vĩnh biệt trái đất, bắt đầu
lao xuống chân đồi... Tiếng càng trượt xe rít lên... Nađia có nghe thấy những lời
đó nữa không, tôi không biết... Tôi chỉ thấy nàng bước ra khỏi xe một cách mệt
nhọc, gần như kiệt sức. Qua nét mặt nàng có thể thấy rằng chính nàng cũng không
biết nàng có nghe được những lời đó hay không. Nỗi sợ hãi khi xe lao xuống đồi
đã làm nàng không còn khả năng nghe được, phân biệt được các âm thanh, không
còn khả năng hiểu nữa...
Thế rồi những ngày xuân tháng Ba đã tới...
Mặt trời như trở nên dịu dàng hơn. Quả đồi tuyết của chúng tôi bắt đầu sẫm lại,
dần mất đi cái vẻ óng ánh của nó, và cuối cùng thì tan đi. Chúng tôi thôi không
trượt xe nữa. Nađia đáng thương cũng không còn nơi nào để nghe những lời ấy nữa,
bởi vì gió thì không còn thổi nữa, mà tôi thì sửa soạn đi Pêtérburg - đi rất
lâu, có lẽ là suốt đời.
Có lần khoảng hai ngày trước khi đi
Pêtérburg vào một buổi chiều tà, tôi ngồi trong khu vườn nhỏ. Một hàng rào cao
có đinh nhọn ngăn cách khu vườn ấy với sân nhà Nađia... Trời hãy còn lạnh, tuyết
hãy còn đọng lại dưới đám phân cây cối vẫn trơ trụi, nhưng hương vị mùa xuân đã
đến, từng đàn quạ bay về tổ, trú đêm kêu lên quàng quạc. Tôi đến bên hàng rào
và ghé nhìn qua khe hở. Tôi thấy Nađia bước ra thềm và đưa mắt nhìn lên trời buồn
bã... Làn gió xuân nhẹ thổi qua khuôn mặt nhợt nhạt rầu rĩ của nàng... Làn gió
xuân gợi lại cho nàng cái tiếng gió rít trên đồi tuyết, khi nàng nghe thấy bốn
tiếng ấy, và gương mặt nàng trở nên buồn bã lạ thường, nước mắt lặng lẽ chảy
trên má... Nàng đáng thương đưa hai tay mình về phía trước như muốn cầu xin làn
gió đem đến cho nàng những lời yêu đương đó một lần nữa. Và tôi, chờ khi có làn
gió đến, thì thào nói:
- Nađia, anh yêu em!
Trời, điều gì đã xảy ra với nàng lúc ấy!
Nađia khẽ kêu kên và khuôn mặt nàng bỗng chan hoà một nụ cười rạng rỡ. Nađia
đưa hai tay lên đón lấy gió, trông nàng lúc ấy thật là mừng rỡ, đẹp xinh và hạnh
phúc.
Còn tôi, tôi trở vào nhà và đi thu xếp đồ
đạc...
Chuyện ấy đã qua lâu rồi. Bây giờ Nađia
đã có chồng, gia đình nàng gả chồng cho nàng hay nàng tự nguyện lấy? - điều ấy
cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Chồng nàng là thư ký hội đồng giám hộ trẻ con
quý tộc. Nađia đã có ba con. Nhưng chút kỷ niệm cùng nhau trượt băng và gió lúc
ấy đem đến cho nàng bốn tiếng: "Nađia, anh yêu em!" thì nàng không
quên được; đối với nàng, điều ấy đã trở thành kỷ niệm hạnh phúc nhất, xúc động
nhất, đẹp đẽ nhất trong đời nàng...
Còn tôi, bây giờ tôi đã đứng tuổi, tôi
không hiểu nổi vì lẽ gì tôi đã nói những lời đó, làm sao tôi đã đùa như thế...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com