Cỗ xe độc mã
Nikolai
Vasilievich Gogol
Ngo Thai Thach dịch
Thị trấn B – trở nên cực kỳ sôi động từ
khi có một trung đoàn kỵ binh đến lập doanh trại ở đây. Khi trước, cuộc sống
trong cái thị trấn này thật là vô cùng chán ngắt và tẻ nhạt. Trước đây, nếu bạn
có tình cờ phải đi ngang qua thị trấn này, và nhìn xéo qua những túp nhà tranh
vách đất bé nhỏ ở đây, thấy những diện mạo tối tăm đến kinh ngạc của chúng, thì
đúng là chả có bút nào tả xiết được cho tâm trạng của bạn khi cảm nhận thấy những
khung cảnh buồn rười rượi này. Khi đó, bạn như trải qua một tâm trạng thật khủng
khiếp, y như một tâm trạng bạn vừa mới bị thua sạch tiền trong một canh bạc nào
đó, hoặc ví như bạn vừa phạm một sai lầm rất tệ hại nào đó trong công ty của
mình. Những mảnh vữa trát tường trên những túp nhà, hầu như bị nước mưa ngấm ướt
sũng, và bị bong tróc rơi ra từng mảng làm cho những bức tường bị nham nhở như
ghẻ lở, trong khi đó thì những mái tranh cũ nát chụp lên trên nom đến là xiêu vẹo.
Theo một thói quen rất phổ biến ở cái thị
trấn miền nam nước Nga này, đã từ lâu cảnh sát trưởng thường ra lệnh cho đốn hạ
hết toàn bộ cây cối trong vườn để việc quan sát dễ dàng hơn. Chả có một ai gặp
phải một vấn đề gì trong cái thị trấn này cả, trừ phi đó là một con gà chạy qua
con đường đầy bụi và mềm như một chiếc gối. Khi có một trận mưa nhỏ, lớp bụi
này tự động biến thành một lớp bùn nhầy nhụa, và sau đó thì toàn là lợn chạy
đông đặc trên các đường phố. Với những bộ mặt rất lợn, chúng chạy lông nhông,
và phát ra những tiếng ủn ỉn đến chói tai, làm cho những người lữ hành đi ngang
qua đây, buộc phải thúc ngựa chạy tránh đám lợn này càng nhanh càng tốt. Đôi
khi, có một phú ông sống ở vùng lân cận, chủ của đám tá điền, đi qua đây trên
chiếc xe, một loại xe bò do ngựa kéo, chất đầy xung quanh là những bao bột mì,
và quất roi điều khiển con ngựa cái màu hồng phi nước đại. Còn về diện mạo của
khu chợ thì thật là ảm đạm. Ngôi nhà của lão thợ may nằm ưỡn ra bên ngoài trông
đến là ngớ ngẩn, nó không chìa thẳng ra phía trước mà nó lại vẹo sang một bên
thật kỳ khôi. Đối mặt với túp nhà của lão thợ may, là một ngôi nhà gạch có hai
ô cửa sổ chưa được hoàn thiện xong cách đây 15 năm về trước, còn xa hơn một
chút, là một quầy hàng bằng ghỗ to tướng đứng chênh vênh và phủ đầy một màu bùn
đất. Quầy hàng này, vốn được tay cảnh sát trưởng dựng lên từ hồi ông ta trẻ, và
trước khi ông ta nhiễm phải thói quen buồn ngủ ngay sau khi ăn tối, và sau khi
uống một loại nước sắc quả lý gai khô vào mỗi buổi chiều. Bao quanh tất quanh
khu chợ còn lại thì chả còn một thứ gì khác ngoài hàng cọc dậu. Nhưng ở chính
giữa thì mọc vài cái lán nhỏ, ở trong đó đặt một gói bánh ngọt hình tròn, một
người đàn bà mập mạp mặc bộ y phục màu đỏ chóe, một thỏi xà phòng, vài lạng quả
hạnh đắng, một vài mẩu than chì, một vài cuộn bông, và hai người bán hàng đang
chơi "svaika", một trò chơi tương tự như trò ném vòng, đó là một
quang cảnh của khu chợ mà mọi người luôn được nhìn thấy.
Nhưng sự có mặt của trung đoàn ky binh
đã làm thay đổi tất cả ở nơi đây. Các đường phố trở nên sống động hơn, và nó đã
khoác lên thị trấn một diện mạo khá khác xưa. Dân cư ở đây thường nhòm ra từ
trong những túp nhà bé nhỏ của họ, và luôn bắt gặp một vị sĩ quan có dáng vóc
cân đối và cao lớn, đội một chiếc mũ lông chim, đang trên đường đi đến các doanh
trại của một trong những người đồng chí của mình để thảo luận về cơ hội thăng
tiến, hoặc về chất lượng của những loại thuốc lá mới, hoặc có thể là vấn đề rất
tai hại về chiếc xe ngựa của mình. Quả thực, chiếc xe ngựa đó cũng có thể được
coi là của chung của cả trung đoàn, nó cứ được chuyển tay hết từ người sang người
khác. Hôm nay thì nó được viên thiếu tá trèo lên phóng như bay ra ngoài thị trấn,
đến ngày mai thì lại nhìn thấy trong nhà để xe ngựa của tay trung úy, và rồi đến
tuần sau lại thấy vị thiếu tá đang tra dầu mỡ vào bánh xe. Những hàng rào trước
đây để ngăn cách các ngôi nhà, nay bỗng nhiên trở thành nơi để cắm phơi lủng lẳng
toàn là mũ lính, những chiếc áo khoác bằng len màu xanh thì treo đầy trên những
ô cửa đi. Người ta còn nhìn thấy cả những sợi râu thô ráp, những sợi ria cứng
như rễ tre, và những chiếc bàn trải quần áo vương vất đầy rẫy trên tất cả các
con đường trong thị trấn. Những sợi râu đó được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, nhưng
có lẽ chúng hiển diện nhiều hơn tất cả vẫn là ở khu chợ, chúng bám cả trên vai
những người đàn bà thường hay túm tụm về đây từ khắp thị trấn để mua sắm. Những
viên sĩ quan đã góp phần rất náo nhiệt cho xã hội ở cái thị trấn B bé nhỏ này.
Xã hội ở đây cũng rộn ràng đối với cả vị
thẩm phán, người mà hiện đang sống chung với vợ của một tay trợ tế, và đối với
cả vị cảnh sát trưởng, một người đàn ông rất nhạy cảm, nhưng lại là một tay chỉ
ngủ suốt ngày, ông ta ngủ từ lúc sau khi ăn tối cho đến tận đêm khuy, rồi từ
đêm khuy cho đến tận lúc ăn tối.
Cuộc sống sinh động chung lại càng được
tăng thêm, khi thị trấn B trở thành nơi cư ngụ của một vị tướng chỉ huy lữ đoàn
thuộc trung đoàn kỵ binh. Có rất nhiều quí ngài ở bên vùng lân cận, không ai có
thể nghi nghờ về sự tồn tại của họ, cũng bắt đầu đến thị trấn với mục đích viếng
thăm các vị sĩ quan ở đây, hoặc, có thể, chơi với nhau một trò chơi linh tinh
nào đó, với đủ thứ chuyện trên đời. Tôi rất lấy làm tiếc rằng, vì không thể nhớ
lại được với lý do gì, mà vị tướng chú tâm nguyên cả một ngày để làm một bữa tối
rất thịnh soạn. Mọi sự chuẩn bị cho bữa ăn này thật tràn ngập. Tiếng kêu loảng
xoảng của dao thớt trong nhà bếp vang xa đến tận cổng của thị trấn. Toàn bộ khu
chợ là nơi cung cấp thực phẩm, đến cả vị thẩm phán và bà vợ của tay trợ tế cũng
tự tìm đến để trợ giúp trong ngày hôm đó, họ ra tay làm giúp những món tráng miệng
và những chiếc bánh bột mì. Chiếc sân nhỏ trong ngôi nhà của vị tướng đang sử dụng,
chật cứng toàn xe cộ. Khách khứa thì chỉ có các sĩ quan và những quí ông ở bên
vùng lân cận.
Trong số thực khách đó, về sau đáng chú
ý nhất vẫn là Pythagoras Pythagoravitch Tchertokoutski, một trong những nhà quí
tộc hàng đầu trong vùng của thị trấn B, một nhà hùng biện nảy lửa nhất trong những
cuộc bầu cử giới quí tộc, và là chủ nhân của một đám người rất tao nhã. Ông ta
đã từng phục vụ trong một trung đoàn kỵ binh, và cũng đã từng là một trong những
sĩ quan hoàn hảo nhất, ông ta luôn tỏ ra chính mình trong tất cả các buổi khiêu
vũ và những bữa tiệc tùng, ở những nơi mà trung đoàn của ông ta đã từng đóng
quân. Những thông tin về người này, thì có thể đi hỏi tất cả các cô bạn gái ở
Tamboff và Simbirsk, thì họ đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ông ta chắc chắn sẽ
còn nổi danh ra khắp các vùng khác, nếu như ông ta không bị buộc phải rời khỏi
quân ngũ, do hậu quả của một trong những việc mà người ta thường nói là "một
vấn đề rất đáng ghét". Việc này do ông ta gây ra, hay là gặp phải tai họa?,
tôi không dám nói chắc chắn. Nhưng thật không thể bàn cãi là, ông ta đã bị buộc
phải nộp đơn xin từ chức. Tuy nhiên, rủi ro đó cũng chả làm ảnh hưởng gì đến sự
kính trọng của mọi người đối với ông ta cho đến lúc này.
Tchertokoutski thường mặc một chiếc áo
khoác kiểu quân đội, đi một đôi giày có lắp đinh và để ria mép, cốt để mọi người
không tưởng lầm là ông ta đã từng phục vụ trong bộ binh, một binh chủng mà ông
ta tỏ ra khinh thường nhất. Ông ta thường hay lui tới nhiều lễ hội, nơi mà tụ tập
toàn là những dân cư miền nam nước Nga, ở đấy toàn là những chị bảo mẫu, những
cô gái dong dỏng cao, và những quí ông vạm vỡ thường đến đây trên những chiếc
xe bóng lộn, cùng với những diện mạo khác thường mà chưa có ai từng được nhìn
thây, dù chỉ trong giấc mơ. Ông ta theo bản năng vốn có, đã phỏng đoán được những
địa điểm mà một trung đoàn kỵ sẽ đóng quân, và ông ta cũng chẳng bao thất bại
trong việc tự giới thiệu về mình trước các sĩ quan chỉ huy. Khi đã ngửi thấy rõ
họ ở vị trí nào rồi, ông ấy liền nhảy lên chiếc xe ngựa bốn bánh tao nhã của
mình, phóng thẳng đến đó rồi chẳng bao lâu sau đã làm quen được với họ. Ở cuộc
bầu cử gần đây nhất, ông ta đã tổ chức một bữa tối rất thịnh soạn để mời toàn bộ
giới quý tộc, trong bữa tiệc đó ông ta tuyên bố trịnh trọng rằng, nếu đắc cử
làm thống soái ông ta sẽ cất nhắc tất cả các quí ông đây lên những vị trí tốt
nhất. Ông ta luôn có một cách cư xử tàm tạm của một người đại quí tộc. Ông ta
cưới được một vợ khá xinh xắn cùng với một của hồi môn gồm có hai trăm nông nô
và vài ngàn đồng Rúp. Số tiền này ngay lập tức được tận dụng để mua sáu con ngựa
tốt nhất, vài cái khóa bằng đồng thau mạ vàng, và một con khỉ đã được thuần
hóa. Ông ta còn thuê thêm một tay đầu bếp người Pháp. Số lượng hai trăm nông nô
của quí bà vợ, cũng như hai trăm tá điền nữa của quí ông chồng, thì đều đã được
mang cầm cố cho ngân hàng. Nói chung, ông ấy là một nhà quí tộc chính hiệu. Bên
cạnh ông ta, cũng còn có một vài quí ông khác trong số các thực khách của vị tướng,
nhưng chẳng bõ bèn gì mà phải nói nhiều về họ. Trong số các vị khách dự tiệc về
phía sĩ quan của trung đoàn, có một viên đại tá và một tay thiếu tá mập ú. Vị
tướng chủ nhân bữa tiệc, là người cũng có một thân hình khá mập mạp; ông ta là
một vị sĩ quan chỉ huy tốt, tuy nhiên đó là theo như các thuộc cấp của ông ta
nhận xét. Vị tướng này còn có một giọng nói khá trầm.
Bữa tối hôm đó được tổ chức khá long trọng;
toàn những món ngon vật lạ, nào là cá tầm, cá tầm sông, chim ôtít, măng tây,
chim cút, gà gô, nấm. Toàn bộ các món ăn thơm ngon đó, đã được trải qua sự khảo
nghiệm không thể chê vào đâu được của một người đầu bếp điềm đạm, trong nguyên
cả hai mươi bốn giờ trước bữa ăn tối. Bốn người lính, những người đã được tuyển
chọn để trợ giúp cho đầu bếp, họ phải làm liên tục không nghỉ suốt cả đêm ròng,
nào là dao thớt trong tay, nào là pha trộn món ragu và nước thịt đông. Vô số những
loại chai rượu cổ dài, được pha trộn với những chai cổ ngắn, la liệt ê hề những
chai rượu vang đỏ và rượu vang ở đảo Mađêra. Một ngày hè thật đẹp trời, những
cánh cửa sổ được mở rộng, những chiếc đĩa đựng đầy kem xếp trên mặt bàn ăn,
phía trước những chiếc sơ mi của các quí ông trong bộ thường phục bị nhàu nát,
và một cuộc đàm luận huyên náo và phấn khích thật rộn ràng, lúc thì giọng của vị
tướng át hẳn tiếng của đám đông, lúc thì tiếng vẩy rắc của rượu Sâm banh, tất cả
trở thành một bản hòa âm lý tưởng. Sau bữa tối, khách khứa sau khi đứng dậy khỏi
bàn ăn, đều cảm thấy vui vẻ và thoải mái với sự no nê phè phỡn, và khi đã mồi lửa
cho những chiếc tẩu thuốc của mình, tất cả đều bước ra hiên cùng với những tách
cà phê trên tay.
Đồng phục của vị tướng, viên đại tá, thậm
chí của cả viên thiếu tá đều bị bật hết cả khuy cài, do vậy để hở ra những chiếc
dây đeo quần thanh tao nhẹ nhàng làm bằng chất liệu tơ lụa, nhưng các ngài sĩ
quan vẫn giữ nguyên được vẻ tôn kính cần thiết.
"Chúng ta có thể nhìn thấy nó ngay
lúc này", lúc này vị tướng mới buông lời, "người bạn yêu quí của tôi
đang ở đây", vị tướng nói tiếp và hỏi người sĩ quan phụ tá của mình, một
sĩ quan trẻ lanh lợi và có vóc người cân đối, "có con ngựa cái màu hồng đã
được mang đến đây. Đấy mời các quí ông hãy tự xem đi nhé". Vừa nói, vị tướng
cũng vừa rít một hơi dài trên cái tẩu thuốc và nhả ra một luồng khói mù mịt.
- Con ngựa cái này hiện nó vẫn chưa được
bình phục, giờ không có lấy một cái chuồng ngựa tươm tất ở cái nơi bé nhỏ đáng
nguyền rủa này. Nhưng xem ra nó vẫn không tồi. Puf, puf, vị tướng vừa nói vừa bặp
bặp rít và phả ra một luồng khói thuốc mịt mờ.
- Thưa đại nhân, từ lâu – puf-puf-puf-
ngài đã hạ cố mua con ngựa này?. Tchertokoutski cũng vừa bặp bặp rít cái tẩu
thuốc vừa hỏi.
- Puf-puf-puf-puf, cũng chưa lâu lắm
đâu, tôi mới có nó từ một trại nhân giống cách đây hai năm.
- Thưa đại nhân, ngài đã hạ cố mang về
lúc nó đã được thuần dưỡng, hay là ngài đã tự mình thuần dưỡng nó ở đây?.
- Puf-puf-puf-puf, ở đây. Khi trả lời
câu nói này, vị tướng như biến mất phía sau đám khói thuốc phun trào.
Vào ngay lúc đó, một người lính nhảy ra
khỏi chuồng ngựa. Tiếng vỗ móng giậm chân của con ngựa vang lên, và một người
lính khác với bộ ria rậm rạp, mặc chiếc áo khoác màu trắng, ló ra, nắm lấy dây
cương con ngựa cái đang run rẩy và sợ hãi, đột nhiên con ngựa lồng lên, và nhấc
bổng anh lính lên bằng những bước dậm chận của nó. "Nào, lại đây Agrafena
Ivanovna", anh lính nài nỉ và dẫn con ngựa cái đi về phía hiên nhà.
Tên của con ngựa cái là Agrafena
Ivanovna. Mạnh mẽ và dũng cảm như miền đất phương Nam tươi đẹp vậy, nó vỗ móng ầm
vang trên bậc tam cấp bằng gỗ, rồi đột nhiên im bặt.
Vị tướng bắt đầu nhìn con ngựa với vẻ mặt
thật là mãn nguyện, rổi ông ta cất cái tẩu thuốc vào túi áo. Viên đại tá liền
chạy xuống dưới bậc thang vỗ nhè nhẹ lên cổ con ngựa cái. Tay thiếu tá thì vuốt
vuốt lên khắp bốn vó của nó, và tất cả các sĩ quan khác cũng đều tấm tắc những
cái đầu lưỡi, khen lấy khen để con ngựa cái.
Tchertokoutski cũng liền rời khỏi hiên
nhà, để chạy đến chọn lấy một vị trí bên cạnh con ngựa cái. Người lính đang nắm
dây cương, cố gắng ghì chặt dây cương và vất vả lắm mới giữ được con ngựa cái đứng
yên tại vị trí các quan khách.
Tchertokoutski nói:
- Tốt, rất tốt, một con ngựa có hình
dáng rất đẹp. Thưa đại nhận, ngài cho phép tôi được hỏi nó là một con ngựa có
nước phi tuyệt vời chứ?.
- Nước phi của nó rất hay, nhưng do tay
bác sĩ dớ dẩn, quỉ tha ma bắt hắn đi, hắn đã cho con ngựa uống vài viên thuốc
gì đó, làm cho nó bị hắt hơi đã hai ngày nay rồi.
- Nó là con ngựa tốt, một con ngựa rất tốt.
Thưa đại nhân, ngài đã có một cỗ xe ngựa thích hợp chưa?.
- Cỗ xe ngựa? Nhưng đây là một con ngựa
cưỡi.
- Tôi biết điều đó, tôi đặt câu hỏi,
thưa đại nhân, chỉ muốn là để biết nếu ngài có một cỗ xe thích hợp cho những
con ngựa khác của ngài?.
- Không, tôi không có nhiều hướng lựa chọn
về cỗ xe, tôi cũng phải thú nhận rằng, đôi khi trước đây, tôi cũng có ý nuốn
mua một cỗ xe độc mã thời nay. Tôi đã viết thư về ý định này gửi cho em tôi hiện
đang sống ở St. Petersburg, nhưng không biết là cậu ta có thể gửi cho tôi được
không.
- Thưa đại nhân, tôi thấy rằng ở đó
không có những chiếc xe độc mã tốt hơn ở Vienna đâu ạ. Viên đại tá nhận xét:
- Anh nói đúng đó, đại tá. Puf-puf-puf.
- Tôi có một cỗ xe độc mã rất tuyệt với,
thưa đại nhân, một cỗ xe của Vienna đích thực. Tchertokoutski xen vào.
- Cỗ xe mà ngài đang đi?.
- Ô không, tôi dùng nó cho những việc
thông thường khác, nhưng một số bọ phận thì thật là phi thường. Nó nhẹ tựa lông
hồng, và nếu ngài ngồi trên cỗ xe đó, thì ngài sẽ cảm thấy được đung đưa như
đang ngồi trên một cái nôi.
- Khi đó rất dễ chịu chứ?
- Vô cùng dễ chịu và thoải mái; những lớp
đệm, các thanh giảm xóc, và toàn bộ những thứ khác đều lý tưởng.
- Ôi chao! Thật tuyệt vời.
- Và còn có thể chất lên đó được rất nhiều
thứ nữa. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cỗ xe nào giống như nó, thưa đại nhân.
Khi tôi còn phục vụ trong quân ngũ, cỗ xe đó như một căn phòng, nó chứa được 10
chai rượu rum, hai mươi phuntơ thuốc lá, sáu bộ quân phục, và hai cái tẩu thuốc,
loại tầu thuốc dài nhất có thể tưởng, thưa đại nhân, còn cái túi phía trong,
ngài có thể để được cả một con bò thiến.
- Như vậy là rất tốt.
- Thưa đại nhân, nó có giá bốn ngàn rúp
đấy ạ.
- Nó hẳn là rất tốt với cái giá đó. Vậy
ông đã tự mua nó?
- Không, thưa đại nhân, tôi có nó chỉ là
tình cờ. Một trong những người bạn của tôi đã mua được nó, một người đồng chí tốt,
người mà nếu gặp được anh ta thì ngài sẽ cảm thấy rất hài lòng. Chúng tôi vốn rất
thân mật với nhau. Những cái gì của tôi đều là của anh ấy, và những thứ gì của
anh ấy cũng là của tôi. Số là, tôi đã thắng được cỗ xe của anh ấy chỉ qua một
ván bài thôi. Thưa đại nhân, nếu ngài có ý tốt cho niềm vinh dự của tôi được
đón tiếp ngài vào bữa tối ngày mai? Thì ngài có thể chiêm ngưỡng cỗ xe độc mã của
tôi.
- Tôi cũng chả biết nói gì nữa. Một mình
tôi thì chắc là không thể được rồi – còn nếu ngài cho phép, tôi sẽ đến cùng với
các sĩ quan đây.
- Tôi xin chân trọng kính mời các vị đây
nữa. Tôi xem đây như là một niềm vinh dự rất đỗi lớn lao, thưa các quí ông, rất
vui mừng được đón tiếp các ông ở nhà tôi.
Viên đại tá, tay thiếu tá và các sĩ quan
khác cùng đồng thanh cảm ơn ngài Tchertokoutski.
- Tôi dựa theo quan điểm của mình, thưa
đại nhân, nếu một người mua bất kỳ thứ gì, nó sẽ trở thành điều tốt; nó không
đáng để nhận lấy phiền muộn, nếu như nó trở thành đồ dở. Nếu ngài cho tôi niềm
vinh dự được đón tiếp ngài vào ngày mai, tôi sẽ cho ngài xem một số sự chỉnh
trang mà tôi đã thực hiện trên điền trang của tôi.
Vị tướng quay sang nhìn ngài
Tchertokoutski, và phả ra một luồng khói thuốc.
Tchertokoutski
đã làm mê hoặc các sĩ quan bằng ý định mời mọc của mình, và nhẩm sẵn các loại
món ăn để chiêu đãi họ. Ông ta đưa mắt rất vui vẻ nhìn về phía các quí sĩ quan,
những người mà sự hiển diện của họ sẽ làm tăng thêm sự chú ý đối với ông ta, rất
dễ nhận thấy điều đó từ biểu lộ trong những ánh mắt và những cái nửa gật đầu ngắn
ngủi mà họ đã dành cho ông ta. Tchertokoutski ra vẻ suồng sã, và biểu hiện một
giọng nói có vẻ rất hài lòng.
- Thưa đại nhân, ngài sẽ được làm quen với
bà chủ nhà.
- Đó là điều hân hạnh nhất đối với tôi.
Vị tướng trả lời, và xoắn xoắn hàng ria mép của mình.
Tchertokoutski đã nhất quyết ra về ngay
lập tức, để chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho sớm sủa. Ông ta đã đi lấy cái mũ của
mình, nhưng có một số mệnh mới xảy ra, đã làm cho ông ta còn phải lưu lại chỗ vị
tướng thêm một khoảng thời gian nữa. Những bàn cờ bạc trong lúc này đã được trải
ra, và toàn bộ khách khứa đang bắt đầu chia thành từng nhóm bốn người một, họ
ngồi rải rác trong khắp căn phòng. Ánh sáng được thắp lên rực rỡ. Lúc này
Tchertokoutski chả còn biết có nên ngồi xuống đánh bài hay không. Nhưng các vị
sĩ quan đã mời ông ta ngồi lại. Ông ta tâm niệm rằng, nguyên tắc của sự lễ độ
là buộc phải chấp thuận. Vậy là ông ta ngồi xuống. Không biết một ly rượu Pân nằm
ngay nơi khuỷu tay của ông ta từ khi nào, nhưng ông ta vẫn cầm lên tu một hơi
không cần để ý. Sau khi chơi được hai hội bài, Tchertokoutski lại nhìn thấy một
ly rượu Pân nữa ngay gần tay mình, ông ta lại cầm lên làm liền một hơi hết sạch,
và cũng không quên lời nhắc nhở:
- Đã đến lúc rồi, các quí ngài, tôi đã đến
lúc phải về nhà rồi.
Nhưng một lần nữa, ông ta lại ngồi xuống
và chơi hội bài mới. Trong lúc đó, cuộc trò chuyện đang phát ra từ những góc
phòng trở nên riêng biệt. Những người chơi bài thì tương đối im lặng, nhưng những
người không chơi, đang ngồi trên chiếc Đivăng phía bên cạnh chuyện trò ầm ĩ. Từ
một góc Đivăng, một viên đại úy đang ngậm chiếc tẩu thuốc trong miệng, anh ta
đang thu hút sự chú ý của quan khách tập trung xung quanh bằng những câu chuyện
hùng hồn của mình về những cuộc phưu lưu tình ái. Một quí ông mập ú ụ, có đôi
tay tưởng chừng không thể nào ngắn hơn được nữa, nhìn chúng như hai củ khoai
tây đang treo bên cạnh sườn ông ta vậy, đang lắng nghe viên đại úy kế chuyện với
một vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn, và đôi lúc ông ta cố gắng hì hục lôi cái túi đựng
thuốc lá ra khỏi túi áo đuôi tôm của mình. Một chút thảo luận sôi nổi về sự tập
luyện kỵ binh vọng ra từ một góc khác, và Tchertokoutski, lúc này đã hai lần
đánh quân bồi, thỉnh thoảng từ vị trí đánh bài lại chen ngang vào cuộc trò chuyện
bên ngoài: "Vào năm nào?" hoặc "trung đoàn gì", rất nhiều
khi, những câu hỏi của ông ta chả ăn nhằm vào bất cứ chuyện nào cả. Cuối cùng,
khi chỉ còn một vài phút trước bữa ăn khuya, các hội đánh bài đi đến hồi kết
thúc.
Họ ngồi vào bàn ăn khuya. Như đã từng chờ
đợi, rượu vang không hề thiếu, và Tchertokoutski thì luôn vô tình tự rót đầy ly
của mình, các chai rượu chất đầy xung quanh ông ta ngày một nhiều hơn. Một cuộc
đàm luận dài dòng lại bắt đầu xảy ra quanh bàn ăn, nhưng các khách khứa chỉ bắt
đầu khề khà sau khi đã cảm thấy đã tạm phê phê. Một viên đại tá từng phục vụ
trong quân ngũ từ năm 1812, ông ta đang kể về một trận đánh mà nó vốn chưa hề xảy
ra bao giờ; hơn nữa, không ai có thể hiểu được tại sao ông ta lại lấy được một
cái nút chai từ cái bình thon cổ và làm nó kẹt lại trong một chiếc bánh ngọt
như vậy, thật là hết chỗ nói. Họ bắt đầu giải tán tiệc khuy vào lúc ba giờ
sáng. Những người đánh xe ngựa, đã buộc phải xếch nách một vài người ra xe, giống
như người ta túm những bọc đồ vậy, còn Tchertokoutski bất chấp đến niềm kiêu
hãnh của dòng dõi quí tộc, ông ta khom người cúi thật thấp chào tất cả khách khứa,
và ra về với điệu bộ ngất ngưởng, cùng với hai nhánh cây kế bị giắt trên bộ ria
quí tộc của mình.
Ở nhà ông ta, mọi người đều đã đi nghủ,
người đánh xe ngựa rất vất vả mới tìm thấy được một người hầu, người mà sau đó
đã đưa ông chủ của mình vào phòng, và trao ông ta lại cho một người hầu gái
khác. Tchertokoutski cố gắng hết sức bình sinh theo cô ta vào một căn phòng thượng
hạng, và lăn ngay ra bên cạnh cô vợ trẻ xinh đẹp của mình lúc này cũng đang say
giấc nồng, bên trong chiếc áo ngủ trắng như tuyết. Tiếng va chạm do ông chồng
lăn xuống giường đã làm cho cô vợ tỉnh giấc – cô vợ duỗi hai tay ra, và hé mở
đôi hàng mi nhưng nhanh chóng nhắm lại, và sau đó lại mở rõ to đôi mắt thêm lần
nữa, với điệu bộ hơi phật ý. Thấy vậy, nhưng ông chồng cũng chả thèm để ý, cô vợ
liền quay người đi nơi khác, gối đôi má hồng hào và tươi tắn lên tay của mình,
và lại tiếp tục ngủ.
Vào giờ này, theo như thói quen ở nông
thôn người ta không hay thức dậy sớm, khi đó bà chủ trẻ bắt đầu tỉnh giấc nồng.
Ông chồng thì đang ngáy ầm ĩ . Bà vợ nhớ lại rằng, chồng mình hình như đã trở về
nhà vào lúc bốn giờ sáng, và bà không muốn đánh thức ông chồng dậy, thế là bà
chủ một mình thức giấc, xỏ chân vào đôi dép lê, đôi dép mà ông chồng đã gửi cho
bà mãi từ thành phố St. Petersburg, rồi bà mặc một chiếc khoác màu trắng lên
mình, lúc này nom bà chủ như một dòng suối trong vắt. Sau đó bà đi vào phòng
thay quần áo, sau khi đã tắm gội và trở nên tươi tắn hơn, bà đi lại bàn trang
diểm. Bà soi mình trước tấm gương, và tự cảm thấy mình đã rất xinh đẹp vào buổi
sáng hôm đó. Nhưng vẻ đẹp này, hình như chở nên vô nghĩa, vì bà đã ngồi trước
gương đến hai giờ đồng hồ, lâu hơn cả những khi trang điểm khác. Bà tự trang điểm
lại cho mình thật trang nhã và đi vào vườn.
Thời tiết hôm nay thật tuyệt vời: đây là
một trong những ngày hè đẹp trời nhất trong những ngày nắng đẹp khác. Mặt trời
gần như đã lên đến đỉnh, nó đang tỏa ra những tia nắng nồng nàn nhất; nhưng
cũng có một luồng không khí trong mát thật dễ chịu đang bao trùm lên những vòm
lá, và những đóa hoa khi được ánh nắng mặt trời sưởi ấm, chúng đang tỏa ra những
luồng hương thơm ngọt ngào man mác. Bà chủ nhà xinh đẹp đã hoàn toàn quên rằng,
bây giờ đã là buổi trưa rồi, vậy mà đức ông chồng của bà lúc này vẫn còn đang
say giấc nồng. Bà chủ cũng còn nghe thấy tiếng ngáy như sấm của hai người đánh
xe và một người giữ ngựa, ấy là họ đang ngủ trưa trong chuồng ngựa, sau khi đã
đã đánh chén bữa trưa căng rốn. Nhưng lúc này, bà chủ nhà vẫn còn ngồi rốn lại
trong một lùm cây, từ chỗ này bà có thể nhìn ra con đường cái đầy vắng vẻ. Đột
nhiên bà nhận thấy có một đám bụi mỏng bay mù ở phía đằng xa. Sau một lúc tập
trung chú ý, bà mới nhận ra đó là một vài cỗ xe đang chạy lại. Đi đầu là một cỗ
xe độc mã nhỏ hai chỗ, ngồi trên đó là vị tướng đang đeo đôi ngù vai lấp lánh
và to tướng, đi cùng với ông ta là viên đại tá. Theo ngay phía sau là một cỗ xe
ngựa bốn chỗ ngồi khác, trên cỗ xe này gồm có tay đại úy, tay sĩ quan phụ tá và
hai tay trung úy. Tiếp theo nữa là cỗ xe trung đoàn nổi tiếng, chủ nhân hiện tại
của cỗ xe vào lúc này tay thiếu tá, tiếp theo nữa là một cỗ xe nhồi đến năm
viên sĩ quan, một tay thì phải ngồi cả lên đùi của đồng đội mình. Đoàn diễu
hành đang tiến đến gần, còn có thêm ba cỗ xe nữa, do ba con ngựa hồng kéo đang
phi nước đại.
"Họ đang đến nhà mình chăng?"
bà chủ nhà thoáng nghĩ. "Chúa ơi, đúng rồi! họ đang rẽ khỏi đường
cái".
Bà chủ kêu lên, đan hai tay vào nhau, và
chạy thẳng qua luống hoa để vào buồng ngủ của mình, ở trong phòng đức ông chống
vẫn còn đang yên giấc.
- Dậy, dậy đi! Dậy ngay lập tức. Bà chủ
hét toáng lên, và lôi ông ta dậy.
- Gì, cái gì thế?. Tchertokoutski lầm bẩm,
và giang cả tứ chi nhưng vẫn không thèm mở mắt.
- Dậy, dậy ngay đi, khách khứa đang đến,
ông có nghe thấy không?, khách khứa đấy.
- Khách, khách cái gì?. Sau khi thốt ra
được những lời này, ông ta lầm bầm rầu rĩ giống như một con bê non còn đang bú
vú: "M-m-m. cho anh hôn em cái nào".
- Ông chông yêu quí, dậy ngay đi, Chúa
ơi. Vị tướng và các sĩ quan của ông ta đang tời kia kìa. Chao ôi! Anh có một
nhành kế đang rắt trên bộ ria kìa.
- Vị tướng! ông ta đã đến rồi à?. Ma quỉ
thật, vậy mà chúng không đánh thức tôi dậy? Thế còn bữa ăn tối, tất cả đã dọn
lên bàn ăn rồi chứ?.
- Bữa tối nào?.
- Vậy tôi chưa bảo làm bữa ăn tối ư?.
- Bữa tối! Hôm nay ông về đến nhà thì
lúc đó đã bốn giờ sáng rồi, và ông cũng chả thèm trả lời tôi lấy một lời nào cả.
Tôi không đánh thức ông dậy, vì ông chỉ mới ngủ được có một chút.
Tchertokoutski, trố cả đôi mắt và bất động
một hồi như sét đánh ngang tai. Ngay lập tức ông ta bật ra khỏi giường.
"Tôi thật ngốc quá chừng", ông
ta la lên, và đưa tay ôm chặt lấy trán mình, "tôi đã mời họ đến ăn tối.
Làm thế nào bây giờ?, thế hiện giờ họ có còn cách xa nhà mình không?.
- Họ đến đây ngay bây giờ đấy.
- Vợ yêu quí, em hãy tự trốn đi một chỗ
khác. Có ai ở đây không. Này, con hầu đâu. Lại đây ngay đồ ngốc, mày sợ cái gì
thế? Nếu các ông sĩ quan có đến đây, thì nhớ nói với họ là tao không có nhà, và
tao đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi, và tao sẽ không quay trở về nhà nữa. Mày có
hiểu không? Hãy đi và nhắc lại lời tao như vậy cho tất cả những đứa hầu khác.
Đi đi nhanh lên".
Sau khi đã tuôn ra một tràng như vậy,
ông ta vội vàng mặc chiếc áo khoác, và chạy ngay đến tự nhốt mình trong nhà để
xe ngựa, ở đây ông ta nghĩ rằng đó sẽ là một nơi ẩn núp an toàn nhất. Nhưng ông
ta lại cho rằng, ông ta có thể sẽ bị họ nhìn thấy ở trong góc nhà nơi mà ông ta
đang núp.
Thế là ông ta tự nhủ, 'thế này là tốt nhất",
suy nghĩ xong, ông ta liền đi hạ cái bậc lên xuống của cỗ xe ngựa gần nhất,
nhưng thật là một sự rất tình cờ, cỗ xe đó lại là cỗ xe độc mã mà ông ta đã từng
giới thiệu cho vị tướng biết. Sau đó ông ta nhảy vào trong xe, đóng cửa lại, và
để đề phòng trước, ông ta chùm lên mình tấm phủ bằng da của cỗ xe. Ngoài ra,
ông ta còn trùm bên trong cả một chiếc áo khoác của mình nữa, và co mình nằm gập
người trong cỗ xe. Thật là một vị trí ẩn núp kín đáo.
Trong lúc này, đoàn xe đã đàn hàng trước
cổng. Vị tướng bước ra khỏi cỗ xe ngựa và tự mình rũ rũ lại quần áo. Tiếp theo
sau là viên đại tá, ông ta tẩn mẩn chỉnh đốn lại những cái lông vũ trên chiếc
mũ của mình. Đi ngay phía sau viên đại tá, là tay thiếu tá mập ú, đeo một thanh
kiếm cong ngay dưới nách. Và rồi các vị sĩ quan khác cũng lần lượt xuất hiện.
- Dạ thưa, ông chủ tôi hiện nay không có
nhà. Một người hầu xuất hiện ngay trên dãy bậc thang nói vọng ra.
- Tại sao lại không có nhà, vậy liệu ông
ta có về nhà ăn cơm tối hay không?.
- Dạ không, ông ấy không về, ông ấy ra
ngoài cả ngày, và sẽ không trở về cho đến tận giờ này ngày mai ạ.
- Chao ôi, thế có điều gì phiền phức vậy.
Vị tướng hỏi.
- Đây là một trò đùa. Viên đại tá vừa cười
vừa nói.
- Không, không, điều này không thể tin
được. Nếu ông không thể tiếp đãi được chúng ta, thì làm sao ông ta lại mời mọi
người như vậy?. Vị tướng giận dữ nói.
- Tôt không thể hiểu hiệu được, thưa đại
nhân, làm sao chuyện này có thể xảy ra đối với một người cao quí như vây. Một
sĩ quan trẻ nhận xét.
- Cái gì?. Vị tướng hỏi, ông ta luôn làm
cho viên sĩ quan có cấp bậc đại úy này phải lặp lại đến hai lần các câu nói của
mình.
- Tôi rất lấy làm ngạc nhiên, thưa đại
nhân, tại sao một người như ông ấy lại có thể gây ra được sự việc như thế này?.
- Tất nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra ông
ta phải cho chúng ta biết chứ.
- Ở đây chưa thấy làm một cái gì cả,
thưa đại nhân, tốt nhất là chúng ta nên quay về thôi. Viên đại tá chen vào.
- Dĩ nhiên rồi, ở đây chưa thấy động
tĩnh gì về bữa ăn tối cả. Tuy nhiên, chúng ta có thể đi xem cỗ xe độc mã mà
không cần ông ta phải có mặt, nhất định là ông ta đi ra khỏi nhà không phải
trên cỗ xe ngựa đó. Nào lại đây, người anh em.
- Thưa đại nhân, ý ngài là thế nào.
- Hãy cho chúng ta xem cỗ xe độc mã của
chủ nhân nhà ngươi.
- Xin ngài vui lòng đi lối này để đến
nhà để xe ngựa.
Vị tướng liền đi đến nhà để xe ngựa,
theo sau ông ta là các viên sĩ quan khác.
- Thưa đại nhân, cho phép tôi được đi
lên phía trước, ở đây hơi tối tăm thưa ngài. Tên người hầu rụt rè đề nghị.
- Được rồi, hãy đi đi.
Vị tướng và những sĩ quan của ông ta bước
đến xung quanh chiếc xe độc mã, xem xét rất kỹ lưỡng từng chiếc vành xe và những
bộ phận giảm xóc.
- Chẳng có gì đặc biệt cả, nó chỉ là một
cỗ xe rất bình thường. Vị tướng cau mày nhận xét.
- Nhìn chẳng thấy cái gì cả, nó hoàn
toàn chả có gì gọi là tuyệt vời hơn những cỗ xe khác. Viên đại tá phụ họa theo.
- Tôi xem ra, thưa đại nhân, nó chẳng
đáng giá đến bốn ngàn rúp đâu thưa ngài. Một viên sĩ quan trẻ đưa ra nhận xét.
- Cái gì?
- Tôi nói là, thưa đại nhân, tôi không
nghĩ rằng nó có cái giá đến bốn ngàn rúp đâu ạ.
- Cái gì bốn ngàn rúp! Nó còn không đáng
giá hai ngàn nữa kia. Tuy nhiên có thể nội thất của nó bên trong được trang bị
tốt. Nào hãy mở tấm phủ bằng da ra.
Và ngay lập tức sau đó, Tchertokoutski
hiện ra trước mắt các vị sĩ quan, ông ta còn phủ trên mình chiếc áo khoác và
đang nằm gập người một cách rất kỳ lạ.
- Ô, ông đang ở đây à. Vị tướng kinh ngạc
kêu lên.
Sau đó vị tướng phủ lại tấm da cho
Tchertokoutski và bước ra khỏi nhà để xe ngựa cũng với các sĩ quan của mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com