Vốn cả thẹn
Boris Leonidovich Pasternak
Thái Bá Tân dịch
Vốn cả thẹn, thường
ngày luôn khép nép,
Sao hôm nay em
xúc động bất ngờ?
Nào, để anh giam
em cùng sắc đẹp
Vào lâu đài đen
tối của bài thơ.
Em nhìn kia, dưới ánh đèn le lói,
Bóng của ta và mọi thứ trong phòng,
Luôn mờ ảo, luôn rung rinh, thay đổi,
Cả mép tường, mép cửa sổ, thấy không?
Em nghiêm khắc,
xếp chân theo kiểu Thổ,
Trên nệm bông, rất
nghiêm khắc, em ngồi.
Rồi em phán, thơ
ngây như trẻ nhỏ,
Anh biết thừa -
đều thế cả mà thôi!
Em trầm tư, tay đang xâu chuỗi hạt,
Nhiều hạt rơi xuống váy, cũ và sờn.
Vẻ mặt em rất buồn, mà nói thật,
Những chuyện này em nói, chẳng vui hơn.
Em nói đúng về
tình yêu, anh biết,
Anh sẽ thay một
tên mới, hiền lành
Để gọi em - vì
em, anh thay hết
Cả ngôn từ, cả
thế giới xung quanh.
Khuôn mặt em đang âm u không thể
Dấu bên trong vỉa quặng lớn tâm hồn
Cùng trái tim luôn yêu đời, tươi trẻ,
Vậy vì sao đôi mắt đẹp em buồn?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com