Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
24/6/12

Biển khóc - Nguyễn Thị Kim Hòa

Biển khóc
Nguyễn Thị Kim Hòa

I
            Hắn gặp cô khi ngày đã gần tàn. Những giọt nắng cuối cùng còn luyến tiếc đậu trên mái tóc mềm xõa nghiêng theo gió của hàng dương. Biển mênh mang gió và miên man sóng. Từng con sóng nối tiếp nhau trong một điệp khúc rì rào mê mải của đại dương xanh. Cô đi ngược về phía hắn trong màu đỏ rưng rức buồn của quả cầu lửa khổng lồ mang tên Mặt trời đang dần chìm vào lòng biển. Hắn chưa từng thấy một cái gì hay chính xác hơn là một người nào đẹp và buồn như thế. Màu buồn đẫm trên cái áo trắng cô mặc, đọng thành từng vệt loang lổ trên gương mặt xanh tái tựa hồ không sức sống, nhói lên cả trong đáy đôi mắt đen, óng suốt lúc cô nhìn vào hắn. Một cảm giác gì đó rất lạ níu chặt chân hắn trên bãi cát. Mắt dõi theo cái dáng mỏng manh của cô gái, cho đến khi nó chỉ còn là một vệt trắng mờ nhạt trong màu đêm tím thẫm dần buông…
II
            Cô hay có giấc mơ về những gương mặt. Những gương mặt lồi lõm từng mảng thịt bên bết đỏ lờ gớm ghiếc. Chúng hoặc vật vờ trôi nổi xung quanh, hoặc cứ bám riết lấy một điểm tựa nào đó trong không gian mờ mịt tối, trân trối nhìn vào cô bằng những ánh mắt chằng chịt, vằn vện oán hờn. Cô vùng vẫy tuyệt vọng trong vòng vây của những gương mặt. Cô gọi tên San, khản đặc và đau đớn. Không một tiếng trả lời. Không một âm thanh dù nhỏ nhất. Cô lịm dần trong cơn sợ hãi đến cùng cực. Những gương mặt càng áp sát cô. Khi những thớ thịt sần sùi lên và bắt đầu bong tróc ra từng mảng một trên từng gương mặt, cô thấy một cơn đau dữ dội bùng lên trong lồng ngực. Trái tim cô đang nứt toác. Nó cũng sẽ bong ra, sẽ rời ra từng mảng. Nó sẽ rời bỏ cô. Như bao người đã rời bỏ cô. Cô thét lên trong cơn đau quặn thắt cả gan ruột. Tiếng thét như một mũi dao nhọn chọc thủng màn tối đen đặc xung quanh cô. Cô đã thấy ánh sáng. Chỉ một vòng sáng le lói ở phía trước thôi. Nhưng cô đã thấy nó. Thấy cả San. San đang ở trong quầng sáng ấy. Cô lao về phía anh trong tiếng gọi tưởng chừng đến đứt hơi… Anh sẽ nghe thấy. Anh sẽ nhận ra cô. Anh sẽ biết rằng cô đang ở đây. Trong bóng tối. Nhưng… Ai? Cái gì? … Ai hay cái gì đó đang giữ chặt cô lại thế này? Cô vùng vẫy. Cô gào thét… Và mở choàng mắt. Ánh sáng tràn ngập. Bức tường trắng toát. Những bóng người trắng toát. Một tiếng nót lạnh toát chạm vào tiềm thức cô: “Lại quậy rồi… Tối nào cũng lên cơn thế này ai ngủ nổi.” Cô bừng tỉnh. Nhận ra cả hai tay và chân mình đều bị giữ chặt vào giường. Bà Cáu Kỉnh giơ ra trước mặt cô một ống tiêm cạn sạch thuốc, giọng ngấm ngẳng: “Tỉnh chưa? Kêu đau là tỉnh rồi chứ gì?” Thì ra tiếng nói kết thúc giấc mơ khủng khiếp vừa rồi là của bà sao. Cô chưa bao giờ thích bà . Bà hay rút sạch những ống tiêm đầy ong óc một thứ nước vàng vọt vào người cô. Cô không thích thứ nước ấy dù biết rõ nó giúp cô có giấc mơ không có những gương mặt.
III
            Gần ba ngày rồi hắn không thấy cô gái ấy ra biển. Cô ta đã chán lang thang trên biển rồi chăng. Hắn không ngăn được mình cứ đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ mở rộng hướng về phía những con sóng đêm ngày ca hát. Cũng không thể nào cắt nghĩa được tại sao trong lòng cứ như có một cái gì đó chơi vơi, hụt hẫng và tiếc nuối. Chiều tàn. Hắn ra ngồi lặng trên bờ cát cũng chẳng biết mình chờ đợi điều gì. Lẽ nào cô gái ấy không đơn giản chỉ là một cơn gió thoảng qua không vết dấu. Hắn đang làm gì thế này không biết. Vơ vẩn vì một đứa con gái xa lạ chưa nói chuyện được một lần ư? Đây không phải là hắn của thường ngày. Có thể là do nơi vùng biển yên ả này. Chính cái màu xanh vô tận của sự sống đang bày ra trước mắt kia đã làm hắn thấy mình thật nhỏ nhoi, thật đơn độc. Biển đã làm mềm đi cái đầu với nhiều toan tính, bon chen. Biển gọi về những cảm xúc trong trẻo, ngọt ngào mà hắn ngỡ chỉ tồn tại trong miền quá khứ nào đó xa ngút ngát. Hắn không muốn  trở lại là hắn trong chuỗi ngày xưa cũ đó. Cả nghĩ và nhiều cảm xúc không giúp hắn tồn tại được trong thực tế vốn trần trụi và đầy khắc nghiệt.
            Hắn tìm được căn nhà mình cần không khó khăn gì. Ở xóm chài nghèo cằn cỗi với lèo tèo mấy chục nóc nhà này người ta có lạ gì nhau. Thằng bé dẫn đường gầy gò, da đen nhẻm nhanh nhảu đẩy cánh cửa ngõ khép hờ, tạo ra âm thanh kẽo kẹt như một tiếng thở dài, miệng liến thoáng: “Chú do ngồi đây đi! Tui chạy ra ghề đá kêu bả dề. Bả dới thằng Đen đi gở sò ở ngoải rồi!...”
            Hắn đưa mắt nhìn ngôi nhà đắp bùn. Gió đang đập thình thình vào mấy miếng tôn mốc thếch cũ xì. Mấy cái bếp lò bằng gạch nung nằm chỏng chơ ngó nghiêng nhìn hắn. Kế đó là vài ba cái rổ nhựa sứt sẹo đựng đầy nhóc loại động vật biển mà hắn nghe nói chỉ sống bám trên ghè đá. Những con sò. Úp chặt hai tấm áo cứng khoèo, xám xịt màu đá lại với nhau, chúng luôn câm lặng dù đang sống hay đã chết. Hắn đồng cảm với những con sò. Đã sống bám vào đá thì tốt nhất nên ngụy trang cho mình như đá, câm lặng như đá. Dù trong câm lặng, thịt da sò và cả linh hồn sò có thể ngày đêm đỏ hằn lên, đau đớn.Tiếng khua động trước nhà lôi hắn ra khỏi ý nghĩ về những con sò đá. Đối diện hắn là hai con người, hai mẹ con, mà chỉ ít phút nữa thôi hắn sẽ gieo vào lòng họ nỗi đau có thể là đến suốt đời…     
IV
            Cô choàng tỉnh lúc bà già giường bên bắt đầu hờ lên tiếng khóc ai oán, ngưng đọng cả buổi chiều. Cô không muốn bị tiếng khóc làm đông cứng lại. Cô cần phải ra biển. Biển sẽ giúp cô rửa sạch giấc mơ về những gương mặt mà không cần thứ nước vàng. Cô lặng lẽ trôi ra khỏi ngôi nhà lớn tuyền một màu sơn trắng. Không một ánh mắt nào dõi theo cô. Chị Mắt To ngủ gục trên bàn. Mấy bóng áo trắng vẫn còn mãi mê trong những câu chuyện liên tu bất tận của họ. Vài người điên ngồi thơ thẩn trước sân. Thật tẻ nhạt và buồn chán. Họ suốt ngày chỉ biết loanh quanh giữa những bức tường trắng và những mảng ký ức không đầu không cuối. Họ có nghe thấy tiếng biển đang gọi cô không nhỉ? Chắc là họ cũng như mẹ cô. Chẳng bao giờ nghe được thanh âm của biển. Mẹ chẳng đã nhìn cô bằng ánh mắt đỏ hoe và nói với bà Cáu Kỉnh rằng không biết con nhỏ còn điên đến bao giờ đó thôi. Giọng mẹ nhỏ nhưng cô nghe rõ lắm vì nó mảnh và sắc. Cũng sắc như khi mẹ nói về San. San khố rách áo ôm, San không cha không mẹ. San sống trong một ngôi nhà rách nát. San đêm ngày lênh đênh với cái thuyền thúng trên biển.
            San hay hỏi cô tại sao lại yêu anh. Yêu một kẻ trắng tay.
            Vì mẹ không cho em yêu anh! Cô ngả đầu lên đôi vai anh chắc nịch, cười khúc khích…
V
            Người đàn bà vùng chạy ra biển, mái tóc dài xõa tung rã rượi trên khuôn mặt đẫm nước mắt. Những giọt nước mặn chát nơi đầu lưỡi, cay nghẹn ở cổ họng và dồn ứ lại làm thắt lên một cơn đau dữ dội trong tim. Chị gục xuống trên bờ cát, tiếng khóc não nề cắt đêm ra từng mảnh vụng rươm rướm máu. Một đợt gió lồng lên đau đớn. Gió thốc vào lòng chị cái đơn độc, lẻ loi đến rã rời. Gió cười cợt những những khắc khoải, đợi chờ, hy vọng trong chị qua ròng rã tháng ngày. Chờ đợi đợi chờ mà làm gì. Người ta đâu muốn quay về. Người ta thà bỏ xứ mà đi, thà chôn thân nơi đất khách cũng đâu muốn trở về. Người ta nào có nhớ nhung, có nghĩ gì đến chút tình nghĩa cũ. Nên mấy năm đi biền biệt mà người ta không một phong thư, không một cuộc điện thoại. Người ta tàn nhẫn đến độ rồi cứ thế mà lặng lẽ đi khỏi cuộc đời này. Không một lời lời nhắn nhủ lại cho con, không một tiếng yêu thương cho người đã mòn mỏi chờ đợi người ta bằng ấy năm trời… Không một lần trở về dù chỉ là trong những giấc mơ.
            Người đàn bà lần ra mặt nước. Biển đêm trăng sáng. Đẹp lộng lẫy như một tấm gương xanh lấp lánh ánh vàng. Chị vốc từng bụm nước to dấp lên mặt, lên mí mắt để làm vơi đi cảm giác nóng rát, nhói buốt trên từng thớ thịt. Đôi bàn tay chị run run lần mò trên từng mảng da nhúm nhó. Bao năm rồi chị không cảm thấy những mảng da ấy còn sống kể từ cái ngày oan nghiệt đó. Nó đã chết đi cùng cái duyên con gái mà ai cũng khen là mặn mà của chị. Nhiều lúc chợt nghĩ hay là ông trời tréo ngoe bắt chị phải đánh đổi điều đó để có được anh. Dù sự đánh đổi này quá tàn nhẫn, quá độc ác. Nó khiến chị có rất nhiều kẻ thù. Chúng là những tấm gương, là cửa kính sáng choang trong mấy cửa hàng lưu niệm gần bãi tắm, là mặt nước lặng trong cái lu đựng nước sau nhà. Chúng không như biển. Chúng cứ thích cho chị nhìn thấy gương mặt gớm ghiếc của chính mình.
            Anh không như chị. Anh không ghê sợ vết hằn độc ác đó của số phận trên gương mặt chị. Nhưng chị không chịu được vẻ trầm ngâm ngồi đốt thuốc của anh mỗi lần giao cá cho mấy chỗ bên bãi tắm trở về. Cả những cái trằn người trăn trở trên giường lúc nửa đêm khi ngỡ chị đã ngủ say. Anh không quên được cô ta. Anh day dứt. Hình như anh còn ân hận nữa. Chị cắn chặt môi cố nén tiếng khóc còn chút nữa là bật ra thành thanh âm tức tưởi. Anh làm sao biết được nước mắt chị rơi nhiều đến mức nào lúc nhìn anh đau đớn trông theo một hình bóng thẩn thờ đi bên biển khi chiều tàn. Anh cũng không biết có lúc nỗi uất giận làm nghẹt ứ những mạch máu dẫn về tim chị, để không phải chỉ một ngày chị có ý định sẽ tặng cho cô ta thứ nước chết chóc không màu mà chính cô ta đã giành cho chị. Anh làm sao biết được chị khao khát làm tan biến đi cảm giác có tội luôn đè nặng trong anh. Chị chưa bao giờ muốn làm một chủ nợ của cuộc đời anh. Nhưng tại sao lúc nào anh cũng tự nhận cho mình vai trò của người mang nợ.
            Đêm đã về khuya, những con sóng vẫn thao thức ngoài khơi xa triền miên buông tiếng thở dài cùng nỗi đau trong lòng chị. Người đàn bà để gió hong khô giùm những giọt nước mắt lẫn nước biển trên mi, chậm chạp đi ngược lên bãi cát đã đến lúc phải trở về nhà. Đứa con trai lên sáu chắc còn thắc thỏm ngóng mẹ bên khung cửa sổ. Không rúc vào lòng mẹ nó không thể nào ngủ cho yên giấc. Còn người khách lạ ấy… Anh ta cũng nên quay về.  Thật chẳng hay ho gì khi để người khác nhìn thấy có người đàn ông lạ trong nhà chị lúc khuya khoắt thế này. Chị là người đã có chồng kia mà. Dù người chồng ấy không muốn trở về hay mãi mãi không trở về được nữa.
VI
            Hôm nay cô đã thấy San. Anh ở trên con sóng xa nhất vẫy tay cười với cô. Nụ cười sao vẫn hiền như thế. Ánh mắt sao vẫn ấm áp thế. Không còn lạnh lùng như khi anh nói sẽ cưới người con gái ấy. Cũng không bàng hoàng, đau khổ như lúc nhìn cô ta lăn lộn gào khóc trên nền cát. Anh gọi cô. Là anh chứ không phải biển gọi cô. Những lời yêu thương thì thầm tha thiết.
Đây mới đúng là anh thật sự phải không anh? Người đàn ông ghét bỏ em, xua đuổi em. Người đàn ông tàn nhẫn nói rằng em thật độc ác, rằng chỉ yêu một mình người con gái ấy dù cô ta có mang hình hài nào đi nữa. Người đàn ông đó không phải là anh, đúng không San?
            San khẽ gật đầu. Cô như nổ tung ra trong hạnh phúc. Cuối cùng thì San đã trở về bên cô rồi. Về thực sự rồi. Cô sẽ lại được ngả đầu lên vai anh dưới bóng hàng bạch đàn lá dài xanh óng. Cô sẽ kể anh nghe chuyện mẹ đã quăng cả giỏ quần áo tống khứ cô ra đường chỉ vì cô hét lên với mẹ rằng cô không thể hết yêu San. Nhưng cô sẽ không kể chuyện cả đám đàn ông say rượu xúm vào cô trong cái đêm đầu tiên ra khỏi nhà ấy. Cô sẽ cho San biết là cô đã nhớ, luôn nhớ và rất nhớ anh. Nhưng cô giữ lại cho mình nỗi cay đắng, nghẹn ngào lúc thấy anh cùng đứa con gái đó trong ngôi nhà mái lá lộng gió biển. Cô giữ lại cả hình ảnh một cái chai nhựa, sóng sánh thứ nước có thể làm đứa con gái kia đau khổ hết một đời của nó, nó sẽ vì thế mà rời xa San. Mãi mãi…
            Nhưng sao tiếng thét nó cứ ngày đêm lởn vởn trong đầu em thế này San ơi! Em đã thấy những mảng da trôi tuột xuống trên khuôn mặt nó. Em thấy trong đôi mắt hoảng loạn của nó nỗi tuyệt vọng sâu hun hút. Em tưởng mình sẽ hả hê, sẽ vui sướng. Nhưng đau, đau lắm San ạ! Nó càng rên rỉ, càng lăn lóc em càng đau đớn. Tựa chừng có hàng ngàn, hàng vạn con sâu quái ác rứt xé trái tim em, ruột gan em… Chính chúng nó thúc giục em, ép buộc em phải chạy đi gọi anh, để anh đến bên đứa con gái mà chỉ ít phút trước em còn muốn nó khổ đau hơn là chết. Anh sẽ hiểu em mà đúng không San…
            San lại gật đầu kìa.
            Em sẽ đến với anh, đợi nhé!
            Lại gật đầu.
            Với một vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, cô lao xuống mặt nước xanh cồn cào sóng…
VII
            Ba bóng người bước đi trên cát khi tấm màn màu nhung tím đang từ từ buông xuống nền trời vốn biêng biếc xanh. Gió vươn cánh tay dài lồng vào mái tóc hàng dương để chúng đong đưa theo vũ khúc quen thuộc của buổi chiều tàn.
            Người đàn bà lê từng bước chân nặng trịch nỗi đau.
            Thằng bé con nắm chặt tay mẹ, đôi mắt trong veo hướng về phía mấy ngọn đèn từ những thuyền câu ngoài khơi đang dần được thắp lên lung linh như những ngôi sao vừa sa xuống nước. Thằng bé hay mê mải trong những ánh đèn này. Nó ao ước ngày nào đó sẽ tự tay thắp lên một vì sao như thế trên biển. Nếu được thắp nó lên cùng với cha thì càng thích. Mẹ gọi cha nó là một người đánh cá rất cừ. Nó muốn được như cha… Dù nếu ai đó có hỏi rằng cha nó nhìn như thế nào, nó sẽ ngẩn ngơ giây lát rồi trả lời là không biết.
            Hắn đi trước như mọi người dẫn đường vẫn thường làm. Chỉ khác với họ con đường hắn đưa mẹ con người đàn bà này đến lại là con đường mất mát và đau khổ.
            Người đàn bà bất chợt đứng sững lại. Đôi mắt chị trân trối nhìn về phía biển. Hắn nghe giọng chị lạc đi trong hoảng hốt: “Cô… cô ta tự tử rồi. Cứu… cứu… cô ta đi. Cứu cô ta dùm tôi với!”. Hắn như một cái lò xo bật ra biển. Một cô gái đang chìm dần giữa những con sóng lớn, mái tóc dài vương thành một vệt đen thẫm trong làn nước xanh lạnh ngắt. Hắn túm lấy cô trước khoảnh khắc cô biến mất hoàn toàn vào lòng biển và kịp nhận ra gương mặt quen thuộc trong giấc mơ của hắn…
            Cô gái vùng vẫy tuyệt vọng như một con cá gắng thoát mình ra khỏi mắt lưới. Không hiểu cô lấy đâu ra sức mạnh mà cưỡng lại hắn thật dữ dội. Cứ sắp vào được bờ cô lại trì người, ghì kéo theo cả hắn cùng ra biển.
            Người đàn bà từ trên bãi cát nhào xuống nước. Chị nghiến răng gần như đè ngửa đầu cô gái ra để đối diện với khuôn mặt mình: “Nhìn đi! Nhìn đi! Cô biết tôi chứ! Đúng không? Cô làm tôi ra nông nỗi này mà giờ cô muốn chết ư? San gọi cô theo anh ấy, đúng không? Con người bạc bẽo đó gọi cô theo ảnh, đúng không? Thế thì tôi không cho cô chết! Không cho! Cô chết rồi tôi làm sao đây! Con tôi làm sao đây? Cô phải sống để thay anh ấy trả nợ cho chúng tôi. Trả nợ đó! Cô biết không? Biết không? Biết không..!?”
            Người đàn bà cứ níu cứng lấy hai vai cô gái lắc lia lắc lịa, mặc kệ nước mắt chảy tràn trên gương mặt, rơi tõm vào lòng biển mặn đắng. Cô gái chết lặng trong cơn bàng hoàng tột độ, cả người nhũn nhoài, rũ ra trong vòng tay ôm giữ của hắn.
            Hắn và người đàn bà gần như khiêng một xác người rã rượi vào bờ. Trong lúc hắn còn đang loay hoay lay gọi bên cô gái nằm sóng soài trên cát thì người đàn bà ngồi gục xuống, vật vã khóc. Biển vắng. Gió thông thốc vào tiếng khóc chị để mỗi âm thanh nghe dường như dài hơn, nhói buốt hơn…
            Hắn biết không nên chạm vào nỗi lòng chị. Nhưng còn cô gái. Hắn không thể cứ để cô như thế này. Một chút đắn đo rồi hắn cũng cúi xuống, xốc cô gái trên tay. Cô gái không một phản ứng gì. Đôi mắt buồn vẫn mở to đăm đắm vào một điểm duy nhất nào đó trong không khí.            Thằng bé con rời mẹ, mon men đến gần hắn giọng sành sõi: “Chú ẵm cổ đi đâu vậy? Con biết chỗ cổ ở nè! Cổ ở cái nhà thương điên tít sau mấy bụi dương gần bãi kìa…”. Nó dừng lại, đôi mắt trong một thoáng ngập ngừng hướng về phía mẹ. Người đàn bà đột ngột ngừng những âm thanh nức nở, sụt sùi… Lặng im một lát rồi chị cất lời, tiếng ngắt quãng vì còn ướt sũng trong nước mắt: “Dẫn chú… đi… đi con, Bành! Để cổ mặc… mặc đồ ướt không nên..!”
            Thằng bé vô tư hớn hở chạy lên phía trước. Hắn theo gót nó. Được một quãng hắn bỗng muốn ngoái đầu nhìn lại. Người đàn bà vẫn còn ngồi trên cát, màu đêm nuốt mất những đường nét trên gương mặt chị. Nhưng chỉ cái dáng ngồi lẻ loi, đờ đẫn trông theo ấy cũng đủ làm hắn tái tê theo vì buồn.
VIII
            Hắn tiễn người đàn bà bằng cách chạy theo chiếc xe chở xác người chồng, người cha vắng mặt suốt sáu năm của họ một đoạn đường dài. Vẻ mặt ngơ ngác của thằng bé con cứ ám chặt lấy hắn. Nó ngỡ hắn sẽ đưa mẹ con nó đến gặp một người cha có thể ôm nó vào lòng, có thể nói hay cười với nó.
            Sếp vỗ vai hắn: “Làm tốt lắm! Mai chú nghỉ xả hơi đi. Mốt đi họp với anh trên Đắc Lắc. Xuống biển rồi giờ cho chú mày lên núi, nghen!”
            Hắn cố gượng cho ra cái thứ gọi là một nụ cười, tiếng dạ thường ngày đắng đót nơi cửa miệng. Trong đầu hắn lúc này lộn xộn hình ảnh của một căn nhà mái lá đắp bùn nơi vùng biển nghèo, thằng bé con với đôi mắt trong veo, cô gái điên lang thang với một khối buồn bao bọc, cùng người đàn bà lam lũ có gương mặt nát sẹo. Nổi lên trên mớ chằng chéo đó. Rõ ràng như trước mặt hắn. Là những con chữ loằng ngoằng trong bản hợp đồng thi công bị rút ruột. Và cảnh một người thợ xây nước da đậm màu biển nằm dưới đống gạch đá ngổn ngang của một cái trần nhà đổ sụp...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com