Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
27/3/12

Giả đò yêu - Trang Thế Hy

Giả đò yêu
Trang Thế Hy

            Đang là mùa nước, Ba má thường vắng nhà, ba đi nhổ mạ dọn đất cấy đắp bờ, không làm đất nhà chỉ làm mướn; má đi cấy hai dậm lúa, con Thơ ở nhà một mình, đáng lẽ buồn, nhưng nó không buồn. Xách đầy lu nước, che nắng giàn thuốc lá con còn trong bầu, rải lúa cho gà ăn xong,  Thơ khép cửa chạy ra sân, chun ngang hàng rào tra,ø lòn lòn giữa ruộng mè rồi bước sai sải giữa những hàng bắp tơ mới tỉa chưa vô phân, cất tiếng kêu thằng Hiệp:
            - Hiệp ơi, Hiệp , qua tao chơi.
            Thằng Hiệp cũng ở nhà một mình như con Thơ, Ba má Hiệp không làm ruộng như ba má Thơ, má nó trồng đồ hàng bông, ba nó đánh xe ngựa phải ra đi hồi khuya cho má nó “có giang” trong chuyến xe đầu tiên để ra chợ bán rau trái: Mướp, Dưa, Cà, Bí, Cải bẹ xanh chất nhóc một xe đầy. 
            - Không nghe Hiệp lên tiếng,  Thơ biết bạn nó đi cắt cỏ ngoài triền giồng chưa về, nó chạy ra tàu ngựa đứng chơ. Nó chờ không lâu,  mười phút sau Hiệp hiện ra đằng cuối con đường mòn,  vai gánh một gánh cỏ lùm lùm làm cho cái thân hình non tơ mới chín tuổi của nó cóm róm. Vừa thấy con Thơ,  nó cười chúm chím, cầm dơ lên khoe một trái xoài mới lượm được. Thơ mừng rở chạy đến vồ lấy. Hiệp giựt lại, không phải theo kiểu của thằng bạn láo ăn mà bằng một cử chỉ nô đùa chơi cho vui. Thơ biết vậy nên Thơ không hờn. Nó vịn cây đòn xóc, biểu Hiệp để gánh cỏ xuống, hỏi:
            - Nặng hôn? Để tao gánh tiếp cho
            Thơ mới tám tuổi nhưng con gái nhà nghèo ở đồng án cỡ tuổi đó đã tập gánh gồng rồi.
            - Nặng lắm, mầy gánh hổng nổi đâu. Tao ham cắt nhiều cỏ để khỏi đi một chuyến nữa, thành ra gánh muốn ẹo xương sống.
            - Nổi mà, để tao gánh thử coi. Tao gánh nổi một đầu hai bó mạ, với một bó lúa bứng chớ phải chơi sao.
            Vừa nói Thơ vừa kê vai vào cây đòn xóc, nhấc thử. Gánh cỏ nặng thật. Thơ le lưỡi lắc đầu rồi để gánh xuống.
            Hiệp đưa trái xoài cho bạn,  Thơ cầm lấy, thấy cuống còn tươm mủ liền hỏi:
            - Bộ mầy hái trộm của thằng cha bộ Son hả?
            Hiệp cười :
            - Chớ sao! Xoài rụng tụi nó lượm hồi hừng sáng hết trọi rồi.
            - Mầy hổng sợ thằng chả sao?
            - Sợ chớ, nhưng chả đi chợ rồi, hồi khuya chả có giang xe ba tao. Thôi dang ra,  tao gánh rút về rồi tụi mình đi cất chòi. Ýù, mà còn phải dắt ngựa đi quần nữa chớ.
            Thơ bỏ túi trái xoài, bước theo Hiệp, cằn nhằn:
            - Còn quần ngựa nữa, rầu quá ta, hổng quần được hôn Hiệp?
            - Đâu được, ông già ông “hay” lắm, bửa nào làm biếng,  hổng dắt ngựa đi quần, trưa ông về ông biết liền.
            - Làm sao ông biết?
            - Ông nắm hai chân trước của con ngựa co lên để xuống một bên vài ba lần, vừa làm vừa hỏi : " Thằng quỷ nhỏ nó có dắt con đi quần hôn?". Con ngựa liếm tay ông thở khì khì, quơ đuôi đập vô hai bên hông bạch bạch, dậm sàn tàu cộp cộp, lần nào cũng y như lần nào, vậy mà ông biết tao có dắt nó đi quần hay không, chưa lần nào tao bị đòn oan… hình như con ngựa nó biết mét còn ba tao thì nghe được tiếng nói của ngựa.
            Con Thơ xịu mặt ngay. Nó nghĩ đến cái chòi của hai đứa cất mới nửa chừng ngoài bờ giếng sau hè nhà nó dưới tàng cây khế ngọt,  nội buổi sáng này phải cất cho xong để làm đám cưới. Thằng Hiệp phải dắt ngựa đi quần, chương trình đó coi như gảy.
            Hai đứa đã vô tới tàu ngựa. Trong lúc Hiệp tuôn cỏ vô máng, Thơ cầm gàu lại giếng xách nước giúp bạn, xong xuôi nó nói :
            - Thôi tao về nghe, quần ngựa rồi qua chơi.
            - Ừ qua chớ.
           Giọng nói của hai đứa thoang thoảng buồn cái buồn của những đứa trẻ ham chơi nhưng không muốn cãi lời cha mẹ dặn.
            Thơ đi chừng mười bước, Hiệp kêu lại:
            - Thơ! Đứng lại nói nầy nghe.
            Thơ quay lại chưng hửng :
            - Gì vậy?
            - Ậy,  đứng đó đi, nói cái nầy cho nghe, ngộ lắm mà.
            Thơ đứng lại chờ, Hiệp bước lại gần, chỉ tay lên ngọn cây sầu  đâu,  nói:
            - Đố mầy biết cái ổ chim gì mới lót trên đó?
            Thơ ngước lên nhìn hồi lâu không thấy gì, liền cự bạn:
            - Láo hoài hè. Hổng lo dắt ngựa đi quần, ở đó giỡn.
            Hiệp cười hề hề chỉ một con sâu mè đang đo trên mặt đất cách chổ hai đứa đứng chừng vài bước.
            Thơ giùng mình kêu ú ớ lên một tiếng lớn rồi đeo dính vào người Hiệp, nó hiểu lập tức vì sao Hiệp nói gạt biểu nó nhìn lên ngọn sầu đâu kiếm ổ chim. Thơ có tật sợ sâu, sâu đeo nó nó sợ đến chết giấc. Nó nghĩ mà thương thằng Hiệp vô kể. Gặp đứa nào khác không thương nó, đứng đằng xa hô lên nhát nó chơi thì nãy giờ nó lăn tròn dưới đất mà chết giấc rồi.
            - Đeo chổ nào vậy Hiệp? Ở vai áo hả. Thơ hỏi, giọng chưa hết kinh hãi.
            - Đeo trên tóc mới ớn chớ.
            Thơ giùng mình một lần nữa trong lúc Hiệp âu yếm vuốt tóc bạn ý như phủi bỏ tất cả cái gì đáng sợ về con sâu rồi nói, giọng đàn anh:
            - Tóc con Thơ gần kẹp được rồi ta. Day mặt lại coi nhỏ.
            Thơ quay mặt lại cười và chợt thấy Hiệp nhìn nó một cách rất lạ. Hai tay Hiệp vòng qua sau ót nó, túm tóc nó lại theo kiểu tóc kẹp. Nó nghĩ với lối vén tóc ra sau ót như vậy, khuôn mặt nó hơi lạ đối với Hiệp vì mất chòm tóc phủ trước trán và hai bên gò má, loả xoả chấm vai; giọng nói của Hiệp cũng rất lạ, xa xôi mà buồn buồn.
            - Nói vậy chớ đừng thèm kẹp nghe thơ. Hớt bớt ngọn rồi để y như vầy đi.
            - Chi vậy?
            Hiệp muốn nói gì rồi lại thôi. Nó buông cho tóc thơ xoả ra, trở về vị trí cũ, lấy tay vuốt cho ngay ngắn rồi âu yếm mỉm cười, biểu:
            - Thôi về đi nhỏ, đi vòng, đừng có chun lỗ rào, lòn lòn trong đám mía sâu nó đeo nữa.
            Thơ ngoan ngoãn đi vòng ngã trước, không đi tắt, ra tới ngõ, nó ngoái lại nhìn Hiệp cười chúm chím Hiệp cười theo bạn.
            Đằng hướng đông mặt trời lên được vài sào cũng cười với đôi trẻ.
***
            Con Thơ ngồi trong cái chòi làm bằng nhánh đủng đỉnh mới cất phân nữa, tóc vén ra sau ót buộc túm lại bằng sợ dây mo nang cau héo queo lấy trong hàm râu hát bội của cuộc chơi ngày hôm qua.
            Nó ức trong bụng vì không có cái gương soi để nhìn khuôn mặt nó coi như thế nào mà thằng Hiệp không thích, biểu nó cứ để tóc xấp xải như vậy. Nó tính trở vô lu nước mới xách đầy, mượn mặt nước làm mặt gương, thì thằng Hiệp từ phía sau len lén lòn tay tới bịt mắt nó. Nó không thèm gỡ tay thằng Hiệp ra, nói giọng hăm he:
            - Chết rồi, có đứa làm biếng dắt ngựa đi quần, trưa bác ba về, mét chơi.
            Thằng Hiệp cười:
            - Khỏi sợ đi bạn. Tôi mà bị đòn thì bạn cũng lo kiếm mo lót đít.
            - Sao vậy?
            - Tại bạn rủ tôi chơi chòi, tôi mới bỏ quần ngựa … nói chơi, chớ tao có dắt nó đi cầm chừng vài vòng rồi, tao dắt tuốt lên ngã ba, bẹo cho thằng cha mười Quán dòm thấy, có bề gì thằng chả binh tao. Phải mánh lới như vậy để cất cho rồi cái chòi chứ.
            Bây giờ Thơ mới gỡ tay Hiệp ra, nói:
            - Thôi Hiệp à! chòi cất như vầy được rồi. Leo đốn tàu đủng đỉnh thêm, kiến vàng cắn chết.
            - Cắn tao chớ cắn mày sao?
            - Sâu đeo tao mầy bắt giùm, kiến vàng cắn mầy, tao đứng dưới đất, phủi hổng được tao nóng ruột chớ.
            Thằng Hiệp khoan khái vuốt tóc bạn rồi nhìn cái chòi cất dở dang :
            - Chòi như vầy mà làm đám cưới cái gì ?
            Thơ lắc đầu:
            - Hổng làm đám cưới. Mất công lắm. Phải lấy vừng sàng gạo làm nón cụ, kiếm khăn làm áo dài, rồi còn phải khay hộp, mâm trầu cau đủ thứ, bửa nay ba tao đi nhổ mạ, vác ghế theo rồi mình lấy gì làm bàn thờ ?
            - Hổng làm đám cưới thì bày ra cái gì chơi bây giờ? Bán tiệm với hát bội hoài nhàm lắm.
            Thơ ngẫm nghĩ một lúc rồi bàn:
            - Tụi mình giả đò như làm đám cưới lâu rồi. Bây giờ vợ chồng mới ra riêng như anh hai chị hai tao hồi năm ngoái vậy.
            Hiệp vỗ tay mừng rỡ:
            - Ờ phải rồi. Hồi năm ngoái, anh hai chị hai về nhà mới, vách phên cũng còn trống lõng như chòi mình vầy nè.
            - Nhà chớ chòi gì mậy nhỏ.
            - Ờ, quên chớ. Nhà, phải rồi, nhà. Mà mầy kêu tao bằng anh chớ kêu mậy nhỏ sao được. Rồi tao kêu mầy bằng chị hai con Thơ.
            - Kêu bằng em đi.
            - Anh hai đâu có kêu chị hai bằng em.
            - Có chớ, nhưng có mặt ai, ảnh mắc cỡ ảnh ít kêu nên mầy không hổng nghe?
            - Ừ, thì kêu bằng em, rồi bắt đầu nghe, từ giờ đứa nào kêu mầy tao, vã miệng nó, Nghe chưa?
            - Dạ nghe.
            Giọng nói dịu dàng làm ra vẽ người vợ ngoan của Thơ làm Hiệp mỉm cười, hào hứng. Nó nói lầm thầm: Để nhớ coi, bữa về nhà mới, …. ờ … ờ, nhớ rồi. Nó hô lớn:
            - Em ơi, em à ! Em đâu rồi? Vừa nói nó vừa ra dấu biểu con Thơ chạy ra phía sau chòi. Thơ cũng nhớ lại chuyện cũ, liền bỏ ra sau, làm thinh, Hiệp kêu nữa:
            - Em ơi, em à !
            Thơ chạy vô pha lửng:
            - Dữ hôn, vắng một chút cũng hổng được nữa, sợ diều tha hả?
            - Chớ sao, ai biểu em tuổi dậu con gà, phải coi chừng kẻo diều tha, quạ xớt còn gì. Thôi vô lấy bánh men đem ra đãi tụi thằng Hiệp, con Thơ, tụi nó đến mừng nhà mới của mình nè.
            - Con Thơ hơi lựng khựng :
            - Tụi mình mắc làm anh hai chị hai rồi, tới chừng ăn bánh, lấy ai làm thằng Hiệp con Thơ?
            - Thì mình trở lại làm thằng Hiệp con Thơ còn anh hai chị hai làm chuyện khác, chị hai xuống bếp nấu nước châm trà, anh hai chạy đi tiệm mua bánh thêm. Đi … vô lấy bánh men đi.
            Con thơ chạy ra sau hè chòi lượm mấy miếng vỏ nghêu bỏ vô nửa cái gáo dừa trẹt giống hình cái dĩa bưng ra nói giọng người lớn:
            - Mới tờ mờ sáng đã có mặt tụi bây rồi hè, ăn bánh đi rồi phụ vừng vách.
            Giọng nói con nít giả bộ làm người lớn của Thơ không được giống lắm làm thằng Hiệp phát cười rồi hai đứa nó vịn vào nhau cười lớn lên một hội lâu. Sợi dây buột tóc của Thơ sút ra. Nó lượm lên đưa cho Hiệp biểu buộc lại, Hiệp cầm sợ dây, vuốt tóc Thơ vén ra sau ót nhưng không buộc. Nó xoay mặt Thơ lại, buông cho tóc xỏa xuống vai, nhìn Thơ một lúc rồi nói:
            - Em à, để tóc vầy đi, đừng kẹp.
            - Chi vậy?
            - Hổng biết, tôi là chồng, tôi nói cô phải nghe
            Giọng xẳng xớm thình lình của Hiệp làm Thơ ngạc nhiên, nó ngơ ngác hỏi:
            - Ăn nói vậy đó hả?
            - Ừ, nói vậy đó, có sao hôn? đồ nhí nhảnh !
            Thơ càng ngơ ngẩn hơn. Mặt Hiệp vẫn hầm hầm, giận dữ. Nó gay gắt:
            - Sao hổng theo nó luôn đi còn mang đầu về đây làm chi?
            Con Thơ bệu bạo:
            - Nó nào, nói bậy hoài hè!
            - Còn hỏi cơ hả? còn giả mù sa mưa hả?
            Rồi Hiệp vã Thơ một bạt tay, mắng tưới:
            - Đồ đĩ ngựa!
            Thơ ôm mặt chạy ra hè chòi, khóc mướt. Hiệp chạy theo dỗ:
            - Thơ à, mày giận thiệt sao Thơ?
            Thơ hất tay Hiệp, không thèm đáp. Hiệp dịu dàng nhắc chuyện cũ:
            - Bộ mày quên sao Thơ, bữa đó bốn người đang vui vẽ vừng vách, hỏng biết mắc chứng gì, chị hai chỉ nhè chỉ nhắc cái vụ chỉ đi cấy bên Giồng Găng chỉ hò huê tình đối đáp với thằng cha bỏ mạ nào đó làm anh hai ảnh nổi cơn ghen, ảnh làm dữ như tao nhái ảnh hồi nãy vậy, mầy quên rồi sao Thơ.
            Thơ chưa hết giận:
            - Giả đò mà mầy quánh thiệt, đau thấy mồ hè !
            - Giả đò cũng phải làm cho giống như thiệt vậy chớ.
            Thơ ngước mặt lên, nước mắt còn ướt rượt, cười chúm chím làm lành.
            - Vậy thì bây giờ tới phiên mầy cũng phải năn nĩ tao y như hôm đó đi.
            Hiệp cười , mừng rỡ:
            - Mầy ngồi xuống, úp mặt vô hai cánh tay khoanh tròn trên đầu gối, khóc tức tưởi y như chị hai bữa đó đi.
            Thơ ngồi xuống làm y như lời Hiệp bày biểu. Hiệp năn nỉ:
            - Em à! Chị hai con Thơ a ! Hồi nãy hổng biết ma quỷ gì nó nhập anh nó xúi anh nói bậy nói bạ, em đừng giận tội nghiệp anh lắm, nè đánh lại anh đi. Cho em ăn lời đó, muốn đánh mấy cái cũng được, cú đầu, bạt tai, thoi vô mặt cho đã nư giận đi.
            Thơ ngước mặt lên thấy Hiệp chìa gò má, toan đánh rồi lại thôi.
            Nó nguýt:
            - Cái bản mặt ghen bậy, ghen khùng ai thèm đánh. Hổng sợ em út nó cười hè.
            - Em út nào?
            - Là tụi con Thơ với thằng Hiệp đây nè.
            Trò chơi “giả đò yêu” chấm dứt bằng màn đánh ghen có nước mắt.
            Hai đứa đang cười bổng thằng Hiệp giựt mình, dặn bạn:
            - Ờ, chơi rồi bỏ đừng có nhắc lại nghen. Anh hai chị hai nghe được, nói mình nhỏ mà hổn dám chọc quê người lớn, giận hổng thèm cho ăn bánh nữa đó.
            - Ngu sao nói kỳ vậy. Ờ, Hiệp à, tao làm chị hai giống hôn?
            - Hỏng được giống lắm nhưng cái kiểu giả bộ của mầy làm tao thấy thương mầy hơn. Còn tao?
            - Mầy làm anh hai thì giống khỏi chê. Lúc mầy nổi khùng vì ghen tao hết hồn hết vía thiệt tình mà.
            - Bởi vì tao ghen thiệt.
            - Kỳ vậy? Tao làm gì mà mầy ghen thiệt?
            - Ờ, hổng biết sao kỳ cục vậy. Cũng hổng phải ghen đâu. Tại thấy mầy buộc tóc, tao nhớ chị tư tao hồi nhỏ, ban đầu hớt trọc chừa bánh bèo, rồi hớt chãi, hớt bom bê, kẹp tóc, chừng trổ mã con gái mới bới đầu, rồi đi lấy chồng … nhớ vậy sao nó buồn buồn trong bụng kỳ cục lắm.
            - Thôi tao hổng thèm kẹp tóc đâu
            - Rồi cũng phải lấy chồng.
            - Hổng thèm lấy chồng luôn.
            - Đâu được! Hò hố khoan, khoai lang có củ, đu đủ có trái, con gái có chồng … mầy hổng nghe người lớn họ hát vậy sao?
            Hai đứa nhỏ yên lặng một lúc lâu, tay cầm tay, lòng dạ bồi hồi, nét mặt buồn hiu.
            Nắng dịu lại. Một ánh mây bay ngang, che mặt trời. Thơ nhìn lên ngọn cây sầu đâu. Hiệp hỏi bạn:
            - Ngó gì vậy Thơ.
            - Có ngó gì đâu. Tao nhớ mầy bắt giùm sâu mè cho tao hồi nãy, rồi nghĩ đến chuyện nữa lớn đi lấy chồng, rủi gặp thằng chồng ác, sâu đeo tao nó hổng thèm bắt, nó đứng đằng xa nó nhát, tao chết giấc lu bù rồi có bữa chết luôn.
            - Thì nó cũng chết theo.
            - Sao vậy?
            - Nó đào hang nó trốn tao cũng kiếm cho được nó, bắt nó đền mạng.
            Chưa lần nào Thơ nghe Hiệp nói bằng cái giọng hung dữ đến như vậy. Nó cầm bàn tay thằng Hiệp, bóp nhẹ từng ngón rồi thở ra. Giọng nó âu yếm mà bùi ngùi:
            - Khi không đang vui rồi phát buồn kỳ quá ta. Tại đứa nào? chắc tại tao. Tại tao buột tóc làm mầy giận. Thôi mầy giận tao một hồi rồi bỏ đi , đừng thèm buồn nữa.
            Hiệp lắc đầu:
            - Tao có giận mầy hồi nào đâu.
            - Vậy mình phải làm gì cho hết buồn bây giờ?
            - Làm lại cái vụ anh hai ghen bậy đánh chị hai đi.
            - Ừ … làm thì làm, nhưng tới chổ mày nổi khùng, mầy nạt nộ, mắng nhiếc tao thôi chớ đừng có đánh, đau lắm.
            - Như vậy thì hổng giống. Bữa đó anh hai đánh chị hai hai ba cái bạt tai chớ đâu phải một cái như tao … bây giờ hể mầy thấy tao giơ tay lên thì mầy bụm mặt lại, hai cùi chỏ thúc vô bụng, hai cánh tay che ngực, hai bàn tay che mặt kín mít. Tao đánh thật mạnh, nhưng bàn tay mặt đánh bàn tay trái đưa ra đỡ cũng nghe một cái “chát” đàng hoàng, nhưng tao đau, chớ mầy đâu có đau, đừng sợ.
            Con Thơ bưng cái dĩa gáo dừa đựng bánh men võ nghêu lúc nãy trở ra phía sau chòi rồi bưng trở vô. Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười, thoáng buồn vu vơ tan biến đi đâu mất.
            Nắng hửng lên, ánh mây che mặt trời khi nãy đã đi qua.
Sàigòn
1962.
bản quyền của Trang Thế Hy

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com