Cái tẩy
Nhất Linh
Nếu không có một việc cần bất ngờ,
thì có lẽ cả đời không bao giờ Vượng đi tới con đường quê hẻo lánh ấỵ Đã thế
ô-tô đương đi tự nhiên ngừng hẳn lạị Thấy gần đấy có một cái chợ và mấy lớp
nhà. Vượng để mặc tài xế chữa xe, đi rẽ xuống một con đường nhỏ, tìm quán uống
nước.
Chàng vào một cửa hàng tạp hoá, đưa
mắt nhìn xem có chai nước chanh nào không. Bỗng chàng ngạc nhiên, kêu:
- Anh!
Một người mặc áo cộc trắng đương ngồi
cặm cụi cho đậu phọng rang vào chai, ngửng nhìn Vượng một hồi lâu, rồi đứng thẳng
dậy như cái máy, reo một tiếng thật to, và cũng kêu như Vượng:
- Anh!
Vượng còn đương đứng ngẩn người nhìn
bạn từ đầu đến chân, thì người bạn đã nhãy xuống đất, rồi cứ chân không chạy ra
kéo tay Vượng vào:
- Phải, tôi đâỵ Huy đây! "Huy địa
dư" đây!
Vượng không ngờ đâu người bạn học
cùng một trường mà chàng đã hai lần đi thi tú tài, nay đương ngồi cho đậu phọng
vào chai ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cạnh một chợ quê tiều tụỵ.
Huy gọi với vào trong nhà bảo pha nước,
hỏi chuyện rối rít, làm Vượng không kịp trả lời: tuy vậy, Huy vẫn không quên
cho nốt chỗ đậu rang còn thừa lại vào chaị Chàng lấy mô .t cuốn sổ mỏng gập đôi
lại rồi thả đậu phọng trôi dần vào chai, và phồng má thổi mạnh cho vỏ đậu bay
ra ngoài.
Vượng chưa kịp nói câu gì, vì chưa
biết bắt đầu ra sao. Vừa mới nói được một tiếng "anh" thì bạn đã gật
lấy gật để đáp ngay:
- Phải tôi.
Vượng gắt:
- Ai chẳng biết là anh. Nhưng anh
làm gì ở đây?
Huy đáp:
- Nhà tôi đâỵ..Anh chưa biết à?...Mà
anh biết làm sao được Anh ở Tây về bao giờ?
- Tôi về đã hai năm nay.
- Đỗ gì rồỉ.
- Đỗ kỹ sự.
- Khá đấy!
Huy khen bạn một cách thản nhiên
không mảy may lộ chút thèm muốn, hình như đã lâu lắm chàng không nghĩ đến những
sự thi cử, học hành...
Một người đàn bà không đẹp không xấu,
mặc áo nâu cài khuy, chân đi guốc ở trong nhà bước ra, Huy nói khẽ:
- Nhà tôi...
Rồi chàng chỉ Vượng giới thiệu với vợ:
- Đây là bác ký Vượng ở trên Thái xuống
chơị Mình bảo nó làm cơm bác xơi.
Vượng lấy làm lạ không hiểu tại sao
Huy lại tự tiện cho mình là một ông ký. Chàng mỉm cười ngẫm nghĩ:
- Có lẽ vì trong tiếng kỹ sư có chữ
"kỹ", đổi một cái dấu thì thành "ký" ngay.
Vượng không hỏi bạn vì lẽ gì, đành tạm
cho mình là một ông ký vậỵ Chàng từ chối không nhận ăn cơm, lấy cớ chỉ đợi tài
xế chữa xe xong, lại phải đi ngaỵ Huy hỏi khẽ:
- Bác đi ô-tổ Ô-tô của bác? Thế thì
bác bảo tài xế ở ngoài xe đừng vào đây, sợ nhà tôi biết. Rồi tôi sẽ cho bác hiểu
vì sao.
Thấy có người vào mua hàng, Huy vội
đứng lên:
- Xin lỗi bác.
Chàng tươi cười nói với khách:
- Trà đầu xuân mới về, tôi vẫn để
dành ông một bao đấy.
Chàng rút ra một bao, mở nắp để mũi
vào hít mgửi mấy cái, rồi cẩn thận gói, đưa cho khách, vừa đưa vừa thân mật hỏi:
- Thế nào, ông đã lo được tiền đăng
cai cho cháu chưa?
Vượng để ý nhìn bạn vẫn thấy bình
tĩnh như thường, không lộ vẻ khó chịu vì phải nói một câu đãi khách, trái với ý
tưởng. Chàng ngẫm nghĩ:
Cái học trong bấy lâu thật vất đi cả...Hay
là anh đã đổi cả tâm tính đi rồỉ.
Vượng lắc đầu chán nản, vì chàng
nghĩ rằng sự nghèo khổ không nguy hiểm cho người ta bằng sự trụy lạc về tinh thần.
Người nhà bưng mâm cơm lên và đặt
ngay ở giữa giường.
Đồ ăn tuy nhiều nhưng vì để trong những
cái đĩa đàn trên một cái mâm gỗ đã bong sơn, nên trông không có vẻ ngon lành.
Vượng quay mặt cho bạn khỏi ngượng,
vì chàng đoán chắc bạn cũng ngượng như chàng. Huy ngồi vào mâm so đũa nhìn mâm
cơm, nói với Vượng:
- Hôm nay không phải phiên chợ, bác
xơi tạm bữa cơm dưa muốị Thư"c ăn đã chảng có gì, mà người nhà lại vụng về.
Nói vậy, nhưng Vượng thấy bạn có vẻ
mặt khoái trá cuả người sắp được dự một bư ~a tiệc rất sang, chàng thấy bạn so
những chiếc đũa sơn cong queo một cách âu yếm, và gượng nhẹ đặt ngay ngắn bên cạnh
mâm.
Vượng thấy nét mặt và cử chỉ cuả bạn
có vẻ tự nhiên, là những nét mặt và củ chỉ vâ ~n thường có hàng ngày chứ không
phải cố tạo ra để cốt làm vui lòng một người bạn.
Ăn cơm xong thì trời về chiều, Huy rủ
Vượng ra hiên sau ngồi uống nước. Bên cạnh một giàn mướp đầy hoa vàng có để một
cái bàn cũ và hai cái ghế tre dàị Vượng vưà hút thuốc lá vưà nhìn ra: cái cảnh
khu đồng bùn lầy, nước đọng phẳng lì đến tận chân trời gieo vào tâm trí chàng một
nổi buồn mênh mang, với những ý chán nản về cuộc đời ở những chốn quê hẻo lánh.
Bên một cái giậu nưá đã đỗ nghiêng
dưới sức nặng cuả những cây mồng tơi, một con lợn sề gầy gò, ve vẩy đuôi, lê bụng
đi từ từ giữa một đàn lợn con chạy lăng quăng.
Huy ngả người vào lưng ghế, dang thẳng
hai tay có vẻ khoan khoái bảo Vượng:
- Cái hiên này, mùa hè đến, mát lắm.
Vượng thấy bạn có vẻ hồn nhiên lạ
lùng, hình như từ thưở bé chàng vẫn sống trong cái cảnh đó cho hết đờị Lúc ấy
Vượng mới nhận ra rằng mình buồn, mình thương hại bạn, không phải vì thấy bạn gặp
cảnh nghèo, mà thật ra vì thấy bạn không có thể nào thoát khỏi cảnh nghèo được,
không có sức để cất đầu lên được nữạ Chàng lẩm bẩm một câu bằng tiếng Pháp:
- Thật là hết!
Chàng toan nói cho Huy rõ ý tưởng
đó, nhưng biết là vô ích, nên lại thôị Huy không sao hiểu được nữa.
Hai người ngồi yên lặng một lúc lâụ
Bỗng Huy quay lại phía Vượng hỏi đột ngột như đã đoán được ý nghĩ vấn vương
trong óc bạn:
- Anh thấy tôi đổi khác trước nhiều
có phải không? Bảy tám năm rồi còn gì?
Trời tối hẳn. Vượng và Huy không
nhìn rõ mặt nhau, nhưng tiếng nói của Huy vẫn đều đều lọt vào tai Vượng; lúc
nói chuyện, hai người cùng sống trở lại những ngày vô tư lự của cái đời học trò
chín năm trước. Có tiếng vợ Huy ở trong nhà hỏi:
- Sao mình không thắp đèn lên?
Huy vội ngắt lời vợ:
- Thôi không cần.
Rồi chàng lại bắt đầu kể chuyện cho
Vượng nghe:
- ...Thế là tôi rớt về địa dư và lịch
sử, mặc dầu anh em đã gọi tôi là "Huy điạ dư".
Vượng nói:
- Anh rớt, có lẽ vì tại anh học thuộc
quá, thuộc cả chấm câu, chấm phẩy, và số trang.
Huy cười:
- Anh có nhớ có lần làm bài về địa
dư tôi bắt đầu ngay bằng một câu: "như tôi đã nói ở trang 45, mục 7
..." nghĩa là tôi cứ viết theo nguyên văn trong sách, Của đáng tội, trí học
cuả tôi không lấy gì làm sáng suốt cho lắm, tôi chỉ được một cái chăm và học thuộc
lòng. Mà chăm như thế, chỉ vì cốt thi đỗ để lấy Liên. Chắc anh đã biết Liên?
- Lạ gì, Liên con cụ tuần Đạo.
- Chính đó. Nhưng năm đầu tôi rớt,
Liên và nhà Liên đành lòng đợi tới năm saụ Cái mộng được làm ông tham, lại được
lấy một mgười đẹp, con nhà giàu, cái mộng to lơ 'n nhất trong đời tôi lúc đó,
vì thế vẫn còn. Tôi chăm học bằng hai năm trước và học thuộc lòng gấp hai trước...
Thế rồi chỉ vì một cái....tẩy.
Nói đến đây, Huy cười khẽ một cái, với
điếu thuốc lá, đánh diêm châm hút.
- Kỳ thi năm sau, tôi trả lời các
bài trôi chảy cả. Chỉ còn điạ dư và lịch sử, tôi để lại sau cùng. Lúc vào phòng
thi, tôi lo sợ phấp phỏng. Ông giáo chấm thi hỏi tôi câu đầu, tôi đáp ngay được.
Ông bằng lòng lắm. Ông tươi cười toan cho nốt, nhưng gió quạt máy cứ chư .c lật
tờ giấy chấm thị Sẳn có cái tẩy, ông lấy chặn lên một góc giấy. Nhưng cái tẩy
không chịu được sức gió, lăn ra ngoài, giấy cuốn cong lại chạy vào bút; ông hất
ra mấy lần không được, đập tay xuống tỏ vẻ khó chịu và bảo tôi tắt quạt máy đi.
Ông hỏi sang địa dư. Thấy trán ông lấm tấm mồ hôi, sợ ông vì nóng quá đâm ra gắt
gỏng nên tôi ra vặn quạt cho chạỵ Ông mỉm cười khen:
- Tốt lắm con ạ (Très bien, mon
enfant.)
- "Con" sung sướng lắm, hỏi
đâu đáp đấy, trôi như nước chảy.
Ông cầm bút cho nốt và tiện tay lấy
cái tẩy chận lên góc giấỵ Tôi lo lắng, chỉ lo tẩy nhẹ quá, gió lại hất giấy vào
but' làm ông phát cáu không cho nốt điểm caọ Hai mắt tôi nhìn đăm đăm vào cái tẩy
như bị thôi miên. Cái tẩy khẽ rung động. Tôi lẩm bẩm:
- Này, nó sắp lăn...nó sắp lăn.
Cái tẩy lăn đi một vòng. Tôi nín hơi
đợi, nhưng vì lúc đó sức gió yếu, nên nó đứng lại ngaỵ Cái tẩy lại rung động, tờ
giấy lật mạnh; thấy cái tẩy bị hất ra ngoài sắp lăn xuống đất, tôi nghiêng người
toan chạy lại; ông giắo vừa cho xong nốt, nhưng bị tờ giấy hắt vào bút, mực dây
cả ra taỵ Ông ngửng nhìn tôi, và thấy tôi đang nghiêng người về đằng trước,
chăm chú vào tờ giấy xem cho nốt, có vẻ khả nghị Ông đập bàn:
- Được lắm, anh muốn nhìn nốt, tôi sẽ
dạy cho anh cách nhìn nốt...Anh vừa gan vừa khéo nịnh... à, tôi nhớ rạ..lúc nãy
anh vặn quạt máy cốt để giấy lật, anh nhìn nốt cho rõ.
Ông liền xoá nốt cũ đi, cho tôi một
con số khác, không phải hình quả trứng thì cũng hình cái gậy.
Lẽ cố nhiên là tôi rớt. Nhà cô Liên
và cô Liên lẽ cố nhiên là không đợi tôi và đợi chức tham biện với số lương hơn
trăm đồng mong ước kiạ Tôi đau, tôi khổ, tôi kêu trời, kêu đất mất gần nữa
tháng. Trí tôi không lúc nào không nghĩ đến cái tẩỵ Nếu cái tẩy ấy, nó nặng hơn
một tí, một tí nữa thôi, thì tôi đã đỗ, cô Liên đã lấy tô i, tôi đã sung sướng...
Huy ngừng lại một lúc lâu, rồi nói
tiếp một cách chậm rãi như cân nhắc từng tiếng:
- Bỗng một hôm tôi nghĩ rạ Tôi sực tỉnh.
Tôi tự bảo: nếu bao nhiêu điều mình mơ ước, nếu hy vọng cuả cả đời mình chỉ dựa
vào cái tẩy bé con, một cái tẩy khốn nạn, vô lý, thì hạnh phúc ở đời mình không
thể nào chắc được. Đeo đuổi chỉ tốn công. Phải làm thế nào cho hạnh phúc ở đời
phải cuả mình, chỉ ở mình thôi.
Huy nhắc lại:
- Hạnh phúc chỉ ở lòng mình, hạnh
phúc chỉ ở sực yên tĩnh của tâm hồn. Khi mình đã có bình tĩnh đó, thì không cái
tẩy nào làm mất được, thật là chắc chắn kiên cố. Thế là từ đó, tôi khỏi buồn,
người tôi đổi khác hẳn. Tôi lăn lộn rất nhiều nơi, có lúc làm lụng vất vả trong
các nhà máy, các hầm mỏ, có lúc giầu, có lúc nghèọ..Ngồi bán trà ở chốn quê xơ
xác này, nhưng chỉ cảnh ngộ đổi khác, còn ở trong vẫn thay đổi. Nếu cái tẩy làm
tôi vất vả thì trái lại nó đã cho tôi thấy hạnh phúc trong tám năm nay.
Một hôm lang thang đến đây, tôi gặp
nhà tôi, tính ra đến nay đã được hơn một năm. Tôi chưa biết là ở tạm, hay là ở
hẳn vì đằng nào cũng vậỵ Nhà tôi không rõ quãng đời trước cuả tôi, tôi phải tự
tiện cho anh là một ông ký, vì tôi làm gì có một người bạn kỹ sư sang trọng, có
ô-tô nhà như anh.
Huy cười nói thật khẽ:
- Nhà tôi cứ tưởng là tôi cũng dốt
như nhà tôi vậy.
Mặt trăng từ từ lên sau mấy thân cây
cau viền trắng; ánh trăng chiếu vào in rõ lên quâ `n áo cuả Huy những bóng lá
mướp gió lay động.
Vượng lại nhìn rõ nét mặt bạn. Nhưng
bây giờ chàng thấy bao nhiêu những ý tưởng buồn bã, chán nản về bạn tự nhiên
tiêu tán hết.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com