Cái
tủ
Alberto
Moravia
Tôi
giết chồng vì nhầm lẫn, đúng hơn là vì đùa nghịch: tôi giơ súng lục lên nhằm
vào anh, tưởng là súng không lên đạn, và bóp cò. Thậm chí tôi còn dọa:
-
Em bắn anh này: bùm!
Cô
hầu gái ngồi sau bàn nhìn tôi tủm tỉm cười, còn chồng tôi thì cười phá lên. Hóa
ra, khi người ta bị bắn trúng tim thì phản xạ đầu tiên là cười phá lên. Như thế
là chồng tôi cười và từ từ lụt xuống khỏi ghế, rời rã như thân hình bị chia
thành nhiều mảnh.
Lẽ
tất nhiên là tôi bị bắt. Người ta điều tra rất lâu về quan hệ lai lịch giữa hai
chúng tôi, rồi sau đó, khi xác định rõ là chúng tôi yêu nhau, thì cho tôi trắng
án vì “thiếu cơ sở luận tội”.
Tôi
đi về tỉnh ở với bố mẹ. Tôi là con gái độc nhất. Đời tôi như thế là hỏng, một bất
hạnh kinh khủng đã xảy đến với tôi…Bố mẹ tôi nói thế và nghĩ bụng thế. Mà đúng
thế. Quả thực là tôi đã gặp một bất hạnh khủng khiếp, cuộc đời tôi thực sự đã hỏng,
nhưng nỗi bất hạnh không phải bây giờ mới đến, nó đã đến từ nhiều năm trước, và
chính bố mẹ tôi đã làm hỏng đời tôi.
Từ
thuở bé, tôi đã có tính rất đa sầu đa cảm. Tôi đã yêu ai là yêu ngay từ phút đầu,
yêu như điên như dại. Cái cột thủy ngân đo tình cảm của tôi vọt lên cao như người
lên cơn sốt. Tôi yêu hết mình, giữ trọn trái tim mình cho người mình yêu quý.
Ngày
ấy, người tôi yêu quý là mẹ tôi. Nói là tôi yêu mẹ vẫn còn là ít, phải nói là
tôi hòa tan trong mẹ, đôi khi cảm thấy như tôi với mẹ là một và trên đời chỉ có
mình mẹ mà thôi.
Khi
ấy tôi cho rằng mẹ tôi là người rất bất hạnh. Trên thực tế bà là người hạnh
phúc –tất nhiên là theo cách riêng của mình- vì cuộc sống vợ chồng của bà gồm
toàn những cuộc cãi cọ và làm lành xen kẽ nhau liên tục, mà cả hai đều diễn ra
dữ dội như nhau.
Tôi
không hiểu gì cả, và khi cả nhà đang ngồi ăn bỗng nổ ra cãi nhau, thì tôi run
lên vì giận và lập tức đứng về phía mẹ. Có một lần bố tôi tát mẹ tôi ngay trước
mặt tôi. Cả hai mẹ con chạy ra khỏi phòng ăn vào phòng chơi của tôi ngồi với
nhau. Mẹ tôi vừa khóc nức nở vừa ôm ghì lấy tôi. Thốt nhiên bà kêu lên:
-
Thu xếp quần áo rồi mặc áo bành tô vào đi con! Mẹ đi lấy va li. Hai mẹ con mình
sẽ đi khỏi đây, mãi mãi!
Và
bà ra khỏi phòng. Tôi thấy xốn xang cả người, vội vã thu chọn mấy thứ đồ chơi
quý nhất của mình cùng với một ít quần áo bỏ vào túi, mặc áo bành tô rồi chạy đến
với mẹ. Cửa phòng ngủ của bố mẹ khép hờ, qua đó tôi trông thấy bố mẹ đang nằm
trên giường, áp sát người vào nhau. Bằng một giọng ảm đạm, yếu ớt và không vui,
mẹ tôi gọi tôi vào.
Tôi
sững sờ, cảm thấy bị hạ thấp và bị xúc phạm. Thật nặng nề trong lòng khi hiểu
ra rằng tôi đã trao mình cho những bàn tay không xứng đáng một cách mù quáng,
không suy nghĩ.
Không
biết điều gì đã xảy ra với tôi, chỉ biết rằng tôi không hề cố làm như thế,
nhưng tự nhiên tôi dường như bị chia đôi: từ một người tôi trở thành hai. Cô
Xinvia thực sống riêng rẽ ra, còn cô Xinvia thứ hai, sự mô phỏng thành công của
cô thứ nhất thì được tôi dành để giao tiếp với thế giới bên ngoài. Từ nay không
ai có thể lạm dụng tính đa sầu đa cảm thái quá của tôi để lôi cuốn và nuốt chửng
tôi được. Từ này không phải tôi yêu nữa mà là người khác –cô Xinvia kia- yêu. Sẽ
là cô ta thất vọng, còn tôi đứng ngoài, đóng vai trò người quan sát khách quan,
lãnh đạm.
Từ
ngày ấy, tôi không sầu khổ nữa. Sự thật thì mỗi năm trôi qua, tôi càng cảm thấy
rõ rệt nỗi cô đơn của mình, vì tôi hoàn toàn không hề giao thiệp với ai cả người
giao thiệp là cái cô Xinvia khác kia do tôi nghĩ ra và dành cho mục đích ấy.
Cần
phải công nhận là cô ta thực hiện chức năng của mình một cách xuất sắc. Kiên
trì, năng nổ, cô ta xử sự một cách tự nhiên trong mọi tình thế.
Còn
phải nói! Rõ ràng hành động và làm người đứng ngoài quan sát –đó là hai việc
hoàn toàn khác nhau. Để tránh cho bản thân khỏi gặp phải những sự sỉ nhục như
kiểu sỉ nhục mà mẹ đã từng bắt tôi phải chịu, tôi tự làm tê liệt mình bằng cách
chỉ quan sát xem con người khác kia sống như thế nào, còn bản thân mình thì
không sống. Tôi càng ngày càng cảm thấy cô đơn, gò bó, bất lực. Cái pháo đài do
tôi dựng nên để tự bảo vệ ngày càng trở nên giống với nhà tù.
Một
hôm, tôi được mời đến chơi một biệt thự ở ngoại ô.Trong số khách khứa có một
thanh niên vẻ mặt rất nghiêm túc, một kỹ sư vận hành điện. Anh ta bắt đầu tỏ ra
săn sóc tôi một cách rụt rè. Nhiều năm nay tôi sống như một tu sĩ, không quan hệ
với con người. Đến lần này tôi bảo với con người kia rằng tôi không cần biết đến
cô ta nữa: tôi muốn không dùng làm người trung gian, người được “ủy nhiệm” mà
trở lại là chính mình, muốn yêu và được yêu. Chỉ căn cứ vào mỗi một điều là tôi
đã “đốt cháy giai đoạn”, làm rung động người bạn tình rụt rè là đủ thấy lòng
khao khát yêu đương trong tôi lớn đến mức độ nào.
Sau
khi ăn tối, anh ở lại nhà ngoài chơi bi-a. Tôi đi về phòng mình, mặc lên người
bộ quần áo ngủ đẹp nhất, rồi lẻn vào phòng anh, ngồi vào trong tủ quần áo. Tôi
ngồi trong tối, giữa những áo vét và cra-vát của anh, tim như ngừng đập, nín thở
chờ đến lúc anh về và nằm xuống giường ngủ.
Không
loại trừ về mặt tiềm thức, cái tủ này đối với tôi tượng trưng cho một cái hầm tối
tâm lý mà tôi tự chôn sống mình vào đó. Tôi biết rằng tôi cần phải thoát ra khỏi
cái hầm tối ấy cũng như ra khỏi tủ áo và òa vào vòng tay của anh. Và sự việc đã
xảy ra như vậy. Cũng trong năm ấy chúng tôi cưới nhau.
Tôi
yêu anh mãnh liệt. Còn anh, vốn là con người chín chắn và mực thước, yêu tôi…vừa
phải. Sau một năm sống với nhau, tôi bắt đầu lo cho tình yêu của mình. Số là
trong quan hệ với chồng, sự việc diễn ra với tôi cũng y như với mẹ ngày nào:
tôi yêu quên mình và dần dần hòa nhập vào anh. Tôi trở thành tiếng vọng của
anh, nói giống anh, cũng hơi pha giọng Milan (bản thân tôi là người Tôxcana), động
tác cử chỉ cũng bị ảnh hưởng của anh, tôi mặc quần phăng chứ không mặc váy nữa
và ăn mặc cũng từa tựa giống anh. Nhìn đằng sau, người ta có thể tưởng chúng
tôi là hai anh em sinh đôi: cả hai tóc đều màu sáng cắt như nhau - tóc anh để
dài hơn mức bình thường một chút, còn tóc tôi thì ngắn hơn một chút.
Giả
sử nếu bây giờ chồng tôi –mà tính chín chắn, dè dặt được tôi tiếp nhận như là sự
lạnh lùng- bỗng diễn lại đúng cái vở của mẹ tôi hồi nào thì sao? Tôi sẽ còn lại
cái gì? Điều gì sẽ xảy ra với tôi? Thế là tôi quyết định cầu cứu con người kia,
cô ta bảo: ‘Cậu hãy đứng vào chỗ tớ và hành động đi. Tớ sợ.”. Đương nhiên là cô
ta không phải nài, lập tức nhảy bổ vào chồng tôi như ma đói. Còn tôi tự nguyện
quay về cái hầm tối của mình mà tình yêu đã gọi tôi ra khỏi đấy một thời gian.
Cô
ta và chồng tôi yêu nhau, còn tôi chỉ còn có việc ngồi nhìn họ. Tôi giống như một
người phụ nữ bất hạnh bị đuổi ra khỏi nhà mình, đứng áp vào kính cửa sổ trong
đêm tối lạnh lẽo nhìn vào các phòng cũ của mình đang sáng trưng, ấm áp, đầy đủ
tiện nghi.
Tôi
chịu đựng cảnh đó một thời gian, sau đó quyết định: thế nào thì thế, mình phải
thanh toán với cái con người kép của mình và khôi phục lại mối quan hệ trước
đây với chồng! Lần này tôi không thực hiện ý định của mình, vì cô kia ngay cả đến
nghe nói đến chuyện phải rút lui cũng không muốn nghe. Tôi cố lấy giọng tử tế
thuyết phục cô ta, đánh vào lương tri của cô không được, hăm dọa cũng không ăn
thua.
Cô
ta đứng giữa tôi và chồng tôi, mà không cạnh tranh được với cô ta, vì cô ta thật
là lão luyện trong việc bày tỏ những mối cảm tình nồng nhiệt. Còn tình yêu của
tôi dù là chân thật nhưng tế nhị, rụt rè.
Một
đôi lần cô ta ranh mãnh nói:
-
Thôi được, tớ rút lui, để cậu muốn làm gì tùy ý!
Tôi
run run trong một cố gắng yếu ớt, vụng về nhích lại gần chồng, nhưng chồng tôi
đã quá quen thuộc với sự tro trẽn của con người kia của cô ta, nên không để ý
thấy gì sất. Cô ta đắc thắng:
-
Bây giờ thì cậu thấy sự chân chất của cậu đối với anh ấy chẳng có nghĩa lý gì cả
rồi chứ? Sự giả tạo của tớ thế mà hay! Cho nên, thôi, hãy để mặc hai chúng tôi!
Vào
một trong những ngày ấy, chồng tôi nói chuyện điện thoại với mẹ anh, có nói với
bà rằng anh đang chuẩn bị đi Pari. Tôi đang ở căn phòng bên, nghe thấy anh nói:
-
Vâng, tất nhiên rồi, Xinvia sẽ cùng đi với con. Cô ấy quyến luyến con lắm…Lẽ
nào con có thể để vợ con ở lại một mình? Cô ấy sẽ buồn nhớ và có thể đi đến chỗ
tuyệt mất.
Đúng
là tôi đang ở một tâm trạng thất vọng không lối thoát: anh ấy đi Pari với cô
ta! Còn tôi ở lại một mình một bóng, thậm chí không được cả nhìn thấy họ, quan
sát họ yêu nhau.
Tôi
lấy hết can đảm gọi cô ta ra nói chuyện riêng một cách thẳng thắn, yêu cầu cô
ta để cho tôi đi Pari với chồng.
-
Đối với cô như thế là đủ rồi! –tôi nói- Bây giờ đến lượt tôi.
Tôi
sẽ không thuật chi tiết cuộc tranh chấp giữa hai chúng tôi, chỉ muốn nói rằng
cô ta mồm mép ghê lắm và cãi cọ rất ghê, tôi phải thua xa. Do vậy mà hoàn toàn
là điều bất ngờ đối với tôi khi bỗng nhiên cô ta chịu đầu hàng:
-
Thô được, đi đi. Nhưng hãy nhớ rằng tớ chỉ nhường cậu trong thời gian đi Pari
thôi đấy nhé. Về đến nhà cậu sẽ phải trả anh ấy lại cho tớ!
Một
tuần lễ ở Pari đối với hai vợ chồng tôi như là một cuộc du lịch sau ngày cưới
thứ hai. Và các bạn có biết làm thế nào tôi thiết lập lại được sự gần gũi trước
kia không? Rất đơn giản: tôi lặp lại cuộc gặp gỡ yêu đương lần đầu tiên của
chúng tôi. Chúng tôi vừa đặt chân đến Pari, thuê khách sạn xong, tôi bèn kiếm cớ
bảo anh đi vào phố làm gì đó, còn mình thì cởi hết quần áo, mặc bộ áo ngủ đẹp
nhất vào người rồi chui vào trong tủ. Và lại hồi lâu ngồi trong cái tủ tối om,
ngột ngạt, treo đầy quần áo, cái tủ bốc lên một mùi gì cũ kỹ khiến tôi cảm thấy
có một ý nghĩa rất tượng trưng, gợi nghĩ về cái hầm tối tâm lý mà tôi đã chôn sống
mình trong đó. Tôi ngồi trong tủ khá lâu. Sau đó tôi nghe tiếng chồng tôi về, gọi
tôi. Tôi reo lên sung sướng, mở toan cửa tủ, lao ra ôm lấy cổ anh. Tôi hiểu rằng
mình đã được cứu thoát.
Nhưng
chúng tôi vừa đến Ý, khi cô kia chạy ra sân bay, vừa đi bên cạnh tôi trên sân
bay vừa nài:
-
Trả chồng tớ đây!
Tôi
khăng khăng từ chối.
Thế
là cái con phù thủy độc ác ấy (đã đến lúc đáng phải gọi cô ta như thế) sáng hôm
sau trước khi ra khỏi nhà đã nói một câu mà tôi nghe thấy có chứa đựng sự hăm dọa
trong đó. Tôi theo gót cô ta và thấy cô rẽ vào một cửa hiệu bán súng, mua một
khẩu súng lục. Tôi lập tức đoán ngay ra âm mưu của cô ta và quyết tâm phá vỡ âm
mưu đó. Khi cô ra đi vắng, tôi lẻn vào phòng, tìm lấy khẩu súng lục, rút đạn ra
đem giấu đi, sau đó mới yên tâm ngồi xuống ăn cùng với chồng.
Mọi
việc xảy ra sau đó các bạn đã biết. Chúng tôi ngồi sau bàn ăn, tôi không rời cặp
mắt đắm đuối khỏi chồng, còn cô ta, con người kia nhìn chúng tôi và tức điên
lên vì ghen. Thế rồi cô ta rút súng lục ra nhắm vào anh, nói:
-
Em bắn anh bây giờ đây này: bùm!
Tôi
thậm chí chẳng cần ngước mắt lên. Cô ta giả vờ đùa, nhưng tôi thì biết rõ là thật,
nhưng tôi không lo vì yên trí rằng súng không có đạn. Nhưng cô ta láu cá hơn
tôi: để cho chắc chắn, phòng xa mọi sự tình cờ, trước đấy, cô ta đã lên sẵn một
viên đạn vào nòng.
Súng
nổ và chồng tôi ngã xuống sàn chết ngay.
Tôi
bảo rằng phát súng nổ đó là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn, và bằng cách đó để cứu cô
kia khỏi sự trừng phạt nặng nề. Tại sao tôi lại cứu cô ta? Tại vì tôi không tin
bản thân mình: ai biết được rồi đây tôi chẳng sẽ lại yêu ai đó nhiều hơn mức cần
thiết! Khi ấy tôi sẽ lại cần đến cô ta. Nhưng, cứu cô ta rồi, tô tự gắn mình với
một kẻ giết người, trở thành tòng phạm của kẻ đó. Tôi biết chắc rằng vụ giết chồng
chỉ là khâu đầu của cả chuỗi xích dài những tội lỗi. Con người kia gây nên tội
mà chẳng bị tội vạ gì.
Trong
khi đó, bố mẹ tôi kiếm cho tôi một người chồng mới. Còn chưa biết mặt nhau mà
tôi đã run cho anh ta. Bởi vì tôi sẽ lại phải nhường anh ta cho cái con mụ phù
thủy kia, còn bản thân mình thì chịu cảnh cô đơn hoặc lại sống trong nỗi lo sợ
nơm nớp rằng một ngày kia anh sẽ bị giết ngay trước mắt tôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com