Đi ngựa
Guy De
Maupassant
Lê Hồng Sâm dịch
Nhà nghèo sống chật vật nhờ vào đồng
lương ít ỏi của người chồng. Từ khi họ lấy nhau đến giờ, hai đứa con ra đời, và
sự túng bấn ban đầu đã trở thành một nỗi nghèo hèn âm thầm, che đậy, tủi hổ, một
nỗi nghèo hèn của gia đình quý phái dù sao vẫn muốn giữ địa vị của mình.
Hécto đơ Gribơlanh được nuôi dạy ở tỉnh
nhỏ, tại trang viên bên nội, do một vị mục sư già làm gia sư. Nhà chàng không
giàu nhưng vẫn sống lần hồi và gìn giữ mẽ ngoài. Rồi năm chàng hai mươi tuổi,
gia đình tìm công ăn việc làm cho chàng, và chàng vào làm nhân viên hưởng lương
một ngàn năm trăm quan ở Bộ Hàng Hải. Chàng đã dạt vào tảng đá ngầm ấy như hết
thảy những kẻ không sớm được chuẩn bị cho sự chiến đấu gay go với cuộc sống, tất
cả những kẻ nhìn đời qua một áng mây mờ, không biết phương sách và lực đề
kháng, những kẻ không được phát triển từ nhỏ những năng khiếu đặc thù, những khả
năng riêng, một nghị lực gắt gao để đấu tranh, tất cả những kẻ không được giao
cho một vũ khí hay một dụng cụ trong tay.
Ba năm đầu chàng làm việc ở sở thật kinh
khủng. Chàng đã gặp lại được dăm người bạn của gia đình, những người già nua lận
đận và cũng không giàu có gì, họ ở những khu phố quý phái, những khu phố buồn tẻ
tại ngoại ô Xanh Giecmanh, và chàng đã tạo cho mình một nhóm giao du thân cận.
Xa lạ với cuộc sống tân tiến, hèn mọn và kiêu hãnh, các vị quý tộc quẫn bách
này ở những tần nhà cao trong các ngôi nhà thiếp chủ. Người ở các tòa nhà đó từ
trên chí dưới đều có chức tước, nhưng tiền nong dường như khan hiếm, ở tầng một
cũng như ở tầng sáu. Những thành kiến cố hữu muôn đời, những băn khoăn về địa vị,
mối lo toan làm sao cho khỏi lụn bại luôn ám ảnh những gia đình xưa kia hào hoa
rực rỡ và sa sút đi vì sự ăn không ngồi rồi của nam giới. Hécto đơ Gribơlanh gặp
gỡ trong giới này một thiếu nữ quý phái mà nghèo giống chàng, và lấy nàng làm vợ.
Trong bốn năm trời họ sinh hai đứa con.
Ròng rã bốn năm sau nữa, cái gia đình luôn túng thiếu nheo nhóc này không được
hưởng niềm vui giải trí nào khác ngoài buổi dạo chơi ngày chủ nhật ở Săng Êlidơ
và dăm tối xem hát, mỗi mùa đông được một, hai lần, nhờ có một bạn đồng nghiệp
tặng vé mời. Nhưng vào mùa xuân năm nay, anh nhân viên được ông sếp giao cho việc
làm thêm và được lĩnh món tiền thưởng kỳ lạ là ba trăm quan. Đem số tiền đó về,
chàng bảo vợ:
- Em Henriette thân yêu, chúng ta phải
hưởng một cái gì đó, một cuộc vui cho con chẳng hạn.
Và sau khi bàn cãi rất lâu, họ quyết định
sẽ về dạo chơi và ăn trưa ở vùng quê.
- Thực đấy! – Hecto kêu lên – một lần chẳng
thành lệ quen được, chúng ta sẽ thuê một cỗ xe cho các con, cho em và chị vú,
anh sẽ lấy một con ngựa ở nơi tập ngựa. Đi như vậy có lợi cho anh.
Và suốt tuần, họ chỉ nói về cuộc du ngoạn
sắp tới. Mỗi tối, ở sở về, Hecto lại ôm lấy đứa con lớn, đặt nó cưỡi lên chân
mình, vừa dùng hết sức lực nhún cho nó nhảy lên nhảy xuống, vừa bảo nó:
- Chủ nhật tới, đi dạo chơi, bố sẽ phi
ngựa như thế này này.
Và thằng bé, suốt ngày, cưỡi lên ghế,
lôi ghế vòng quanh phòng mà kêu: “Đây là bố đi ngựa đấy!”.
Và cả chị vú cũng nhìn ông chủ bằng cặp
mắt thán phục, mà nghĩ rằng ông sẽ cưỡi ngựa đi kèm bên xe, và trong bữa ăn, chị
nghe ông nói về thuật cưỡi ngựa, nghe ông kể lại các thành tích xưa kia, khi
còn ở nhà bố. Ồ! Ông đã được tập luyện chu đáo, và một khi đã cưỡi lên con vật,
ông chẳng sợ gì hết.
Hecto vừa xoa xoa hai bàn tay vừa lặp lại
với vợ:
- Nếu họ cho anh được một con hơi khó nết
thì anh sẽ thấy rất thú vị. Rồi em xem anh cưỡi như thế nào, và nếu em muốn,
khi ở rừng về, ta sẽ về lối Săng Êlidơ. Vì trông chúng mình tươm tất, anh sẽ lấy
làm hài lòng nếu gặp ai đó ở Bộ. Muốn cấp trên nể mình, chỉ cần có vậy
thôi.
Vào ngày đã định, xe và ngựa tới trước cửa
cùng một lúc. Chàng xuống nhà ngay để xem xét con vật minh cưỡi. Chàng đã cho
đính những miếng đệm vào quần, và sử dụng chiếc roi ngựa vừa, mua hôm trước.
Chàng nhấc lên và sờ từng chân một, đủ cả bốn cẳng chân con vật, nắn cổ, sườn,
kheo, lấy tay gõ thử dưới lưng, mở mõm xem răng, công bố tuổi của con vật, rồi
thấy cả nhà đã xuống, chàng diễn giải một bài lý thuyết và thực hành nho nhỏ về
ngựa nói chung và đặc biệt con này mà chàng công nhận là hảo hạng. Khi hết thảy
mọi người đã yên vị trong xe, chàng kiểm tra lại đai yên rồi nhún bổng một bên
bàn đạp, chàng rơi xuống mình ngựa, con vật nhảy lên dưới sức nặng và suýt hất
người cưỡi. Hecto xúc động, cố vỗ về nó.
- Nào, ngoan nào, anh bạn, ngoan nào.
Rồi, khi kẻ bị cưỡi đã bình tĩnh lại được,
và kẻ cưỡi đã vững chãi lại được, anh này nói: “Xong cả chưa?”. Ai nấy đều trả
lời: “Rồi ạ”. Chàng bèn ra lệnh: “Lên đường!”. Và đoàn người ngựa ra đi.
Ai nấy đều nhìn chàng chăm chú. Chàng
phi nước kiệu theo kiểu Anh, cường điệu những lúc nảy lên nảy xuống. Vừa rơi
mình xuống yên, chàng đã bật dậy như muốn vút lên không trung. Chốc chốc chàng
lại như sắp rạp xuống mình ngựa, và chàng nhìn đăm đăm về phía trước, mặt tái
đi, co rúm lại. Vợ chàng bế một đứa trẻ trên lòng, và chị vú bế đứa kia, cứ
luôn mồm nhắc đi nhắc lại: “Nhìn bố kìa, nhìn bố kìa!”.
Và hai thằng bé say sưa vì sự vận động,
vì vui thích, vì khí trời tươi mát, kêu lên the thé. Con ngựa, hoảng sợ vì những
tiếng hò la ấy, cuối cùng, phi nước đại và trong khi chàng kỵ mã cố kìm nó dừng
lại thì cái mũ lăn xuống đất. Anh đánh xe phải nhảy xuống nhặt và khi Hecto nhận
mũ anh ta đưa cho, chàng nói với lại từ xa bảo vợ:
- Đừng cho lũ trẻ kêu lên như thế, em
làm anh bị cuốn đi đấy!
Họ ăn bữa trưa tren bãi cỏ, trong rừng
Vêxinê, dùng lương thực mang theo trong hòm. Mặc dù anh lái xe đã chăm sóc ba
con ngựa, Hecto cứ chốc chốc lại đứng dậy ra xem con của mình có đầy đủ mọi thứ
không, và chàng vuốt ve cổ nó, cho nó ăn bánh mì, bánh ngọt, đường. Chàng tuyên
bố:
- Con này phi khá lắm. Lúc đầu nó còn
hơi lắc làm anh bị sóc nảy lên, nhưng em thấy anh tĩnh trí trở lại rất nhanh,
nó đã nhận ra chủ nó rồi, bây giờ nó không cựa quậy nữa đâu.
Như
đã quy định trước, họ trở về theo lối Săng Êlidơ. Đại lộ thênh thang nghìn nghịt
những xe cộ. Và hai bên đường, người đi dạo đông đến nỗi tưởng như hai dải băng
đen dài buông từ Khai Hoàn Môn đến tận quảng trường Côngcooc. Nắng dội xuống tất
cả đám người đó, làm ánh ngời lên làn véc ni sơn đen, nước thép của yên cương,
những quả nắm ở cửa xe. Một cơn mê cuồng vận động, một nỗi say đời dường như
khuấy đảo đám đông người, vật, xe này. Và đằng kia, tháp Ôbêlixcơ vươn lên
trong một áng sương vàng.
Con ngựa của Hecto, vừa vượt qua Khải
Hoàn Môn, đột nhiên lại hăng lên, và nó phóng nước kiệu lớn qua các phố, về
phía chuồng ngựa, mặc dù người cưỡi cố tìm cách làm nó dịu lại. Bây giờ cỗ xe
đã ở xa, xa mãi đằng sau, và đến trước Nhà triển lãm công nghiệp, con vật thấy
địa thế rộng, bèn rẽ sang phải và phi nước đại. Một bà già khoác tạp dề bình thản
đi ngang qua đường, bà ta ở đúng vào lối Hecto đang vùn vụt tới. Bất lực không
kìm nổi ngựa, chàng lấy hết hơi sức thét lên: “Này! Ấy! Này! Đằng kia này!”.
Hình như bà lão điếc, vì bà cứ thản
nhiên đi tiếp cho đến lúc va vào ngực con ngựa đang lao đi như một đầu máy xe lửa,
bà ngã lăn ra cách đó mươi bước, váy tốc lên, sau khi đã lăn ba vòng lộn nhào đầu
xuống đất. Có tiếng kêu: “Bắt lấy hắn!”. Hecto, bàng hoàng hoảng hốt, bám chặt
lấy bờm ngựa mà hét:
- Cứu tôi với!
Một cái sốc nảy lên kinh hoàng hất chàng
bắn tung như quả bóng qua tai con tuấn mã của chàng và rơi vào tay một viên cảnh
sát vừa lao đến đón đường. Chỉ trong giây phút, một đám người giận dữ, hoa chân
múa tay, gào thét om sòm, đã tụ tập quanh chàng. Nhất là một vị già cả, một vị
già cả mang huy chương lớn hình tròn và bộ ria lớn bạc trắng, có vẻ rất phẫn nộ.
Ông ta nhắc đi nhắc lại:
- Quái quỷ, đã vụng dại như thế thì ở
nhà cho xong! Không biết điều khiển một con ngựa thì đừng có ra phố mà giết người!
Nhưng bốn người đàn ông đã khiêng bà già
đến. Bà ta trông như chết rồi, với bộ mặt vàng ệch và chiếc mũ trùm xộc xệch, lấm
bụi bê bết.
- Đem người đàn bà này đến nhà một dược
sĩ – vị già cả ra lệnh – còn ta đến sở cảnh sát.
Hecto lên đường, có hai cảnh binh đi
kèm. Một cảnh binh thứ ba dắt con ngựa của chàng. Một đám đông theo sau, và bỗng
nhiên, cỗ xe xuất hiện. Vợ chàng lao tới, chị vú mất tinh thần, lũ trẻ rú lên.
Chàng giải thích rằng chàng sẽ về ngay, rằng chàng làm ngã một người đàn bà, rằng
không sao cả. Và gia đình chàng ra về, hoảng hốt. Tại sở cảnh sát, sự trình bày
cũng ngắn gọn. Chàng khai tên mình, Hécto đơ Gribơlanh, nhân viên Bộ Hàng hải,
và họ chờ tin tức của người bị thương. Một cảnh binh được cử đi xem tình hình
quay về. Bà đã tỉnh, nhưng đau ghê gớm ở bên trong, bà bảo thế. Đó là một bà
già làm công, sáu mươi nhăm tuổi, tên là Ximông.
Khi biết bà ta không chết, Hecto lại hy
vọng, và hứa sẽ chịu tiền phí tổn chữa chạy. Rồi chàng chạy đến nhà ông dược
sĩ. Một đám đông nhốn nháo đứng đầy trước cửa, bà lão nằm lả trong ghế bành, rền
rĩ, hai tay bất đồng, mặt ngây ra. Hai thầy thuốc vẫn đang khám nghiệm. Không
chân tay nào bị gãy, nhưng họ ngại có sự tổn thương bên trong. Hecto nói với
bà:
- Bà có đau lắm không?
- Ôi! Có!
- Ở đâu?
- Như thể trong bụng tôi có lửa đốt.
Một thầy thuốc tiến lại gần:
- Thưa ông, ông là người gây ra tai nạn
phải không?
- Thưa ông, vâng.
- Phải gửi người đàn bà này đến nhà an
dưỡng, tôi biết một nơi sẽ nhận bà ta với giá sáu quan một ngày. Ông có muốn
tôi thu xếp dùm không?
Hecto phấn khởi cảm ơn và trở về nhà. Vợ
chàng khóc lóc đợi chàng. Chàng an ủi vợ:
- Không sao cả. Cái nhà bà Ximông ấy đỡ
rồi, chỉ vài ba ngày nữa là khỏi hẳn, anh đã gửi bà ta đến một nhà an dưỡng,
không sao cả!
Không sao cả!
Ngày hôm sau, tan sở, chàng đến hỏi thăm
bà Ximông. Chàng thấy bà đang ăn món cháo thịt một cách rất thỏa mãn
- Thế nào? – chàng hỏi.
Bà ta trả lời:
- Ôi, khốn khổ thưa ông, chả khác gì hết.
Tôi gần như bại hoại. Không thấy đỡ.
Thầy thuốc tuyên bố là phải chờ đợi, e
có thể xảy ra biến chứng. Chàng đợi ba ngày, rồi chàng trở lại. Bà già, khí sắc
sáng sủa, mắt trong leo lẻo, vừa nhìn thấy chàng là rền rĩ:
- Khốn khổ thưa ông, tôi không cựa quậy
được nữa. Tôi bị thế này đến hết đời thôi.
Hecto rùng mình thấu xương. Chàng hỏi thầy
thuốc. Thầy thuốc giơ tay lên trời:
- Làm thế nào được, thưa ông, về phần
tôi, tôi không biết. Bà ấy cứ hét lên khi người ta định nâng dậy. Ngay như xê dịch
cái ghế bành bà ấy ngồi, bà ấy cũng kêu la thê thảm. Tôi đành phải tin điều bà ấy
nói với tôi, thưa ông, tôi không ở bên trong. Chưa trông thấy bà ấy đi lại thì
tôi không có quyền cho là bà ấy nói dối.
Bà lão im lặng nghe, mắt nhìn thâm hiểm.
Tám ngày trôi qua, rồi mười lăm ngày, rồi
một tháng. Bà Ximông không rời cái ghế bành của bà. Bà ăn từ sáng đến tối, béo
ra, trò chuyện vui vẻ với các bệnh nhân khác, có vẻ quen với sự im lìm bất động,
dường như đó là sự nghỉ ngơi xứng đáng cho năm mươi năm trời lên thang xuống
thang, lật đật, rũ đệm, vác than từ tầng gác này đến tầng gác khác, dọn dẹp
quét tước.
Hecto bàng hoàng, ngày nào cũng đến,
ngày nào cũng nhìn thấy bà bình tĩnh thanh thản và tuyên bố:
- Tôi không cựa quậy được, khốn khổ thưa
ông, không được nữa.
Tối nào bà Gribơlanh cũng hỏi, đầy lo âu
khắc khoải:
- Thế bà Ximông rao sao?
Và lần nào chàng cũng trả lời với nỗi rầu
rĩ tuyệt vọng:
- Chẳng có thay đổi gì, chẳng có gì hết!
Họ cho chị vú thôi việc, vì tiền công của
chị nay thành gánh nặng. Họ lại tằn tiện hơn nữa, toàn bộ món tiền thưởng hết sạch
vào đó.
Hecto bèn mời bốn thầy thuốc lớn tập hợp
xung quanh bà lão. Bà để cho họ khám xét, sờ nắn, rờ rẫm, và nhìn họ bằng con mắt
láu lỉnh. Một thầy thuốc nói:
- Phải làm cho bà ta đi lại.
Bà ta kêu to:
- Tôi không đi được, các ngài ơi, không
đi được!
Họ bèn tóm lấy bà, xốc bà lên, kéo bà đi
vài bước, nhưng bà tuột ra khỏi tay họ và ngã lưng xuống sàn mà gào thét kinh
khủng đến nỗi họ khiêng trả bà lại ghế ngồi một cách gượng nhẹ cực kỳ. Họ phát
biểu một ý kiến dè dặt, tuy nhiên vẫn kết luận là mất khả năng lao động. Và,
khi Hecto báo tin này cho vợ biết, nàng để rơi mình xuống ghế, lắp bắp:
- Mang bà ấy về đây còn hơn, đỡ tốn kém
cho ta.
Chàng nhảy lên:
- Về đây, về nhà chúng ta ư em?
Nhưng nàng, giờ đây đành nhẫn nhục chịu
đựng hết thảy, trả lời, nước mắt lưng tròng:
- Làm thế nào được hả anh, có phải lỗi tại
em đâu!...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com