Người đi nhờ xe
Anna Dillon
Trèo
trở lại vào xe, Teri Wilde cài dây an toàn, cười gượng gạo với anh chàng cảnh
sát giao thông rồi nhẹ nhàng cho chiếc BMW chạy khỏi lề đường. Phải cố gắng lắm
cô mới không nhấn mạnh ga để bắn sỏi dưới bánh xe vào gương mặt anh cảnh sát.
Cô
gặp quá đủ phiền hà. Đây đã là lần thứ ba trong tháng cô bị phạt vì chạy quá tốc
độ, là lần thứ hai bị phạt bởi chính anh cảnh sát này.
-
Cô có biết cô đang lái xe với tốc độ 130km/giờ trên quãng đường chỉ cho phép
120 km/giờ không? - Giọng kẻ cả, anh ta vừa nói vừa nghiêng người nhìn vào xe,
phủ lên bầu không khí trong xe một mùi mồ hôi của quần áo chống thấm nước quyện
nước hoa nam mùi xạ.
Cô
chớp chớp mắt. Phải nói gì bây giờ? “Vâng, tôi biết. Có biết tôi mới lái vậy chứ!”,
hay “Không, tôi không biết. Sao anh lại nghĩ tôi lái với tốc độ như vậy?”.
Cô
đoán sẽ chẳng có câu trả lời nào được chấp nhận nên chỉ lắc đầu rồi nhún vai.
Thậm chí cô chẳng buồn nghĩ ra một lý do bào chữa, chắc anh chàng đã nghe hết cả
rồi! Nhìn anh ta rút cuốn sổ ra, cô tự hỏi mình bị bao nhiêu điểm phạt trên bằng
lái rồi nhỉ?
Có
khi anh chàng ghen tị với cô! Anh ta ngồi đó buồn chán và thấy một chiếc BMW 7
Series màu đỏ vượt quá tốc độ về hướng mình, cầm lái là một cô gái trẻ đẹp, thậm
chí nếu cô không chạy quá tốc độ có khi anh ta cũng thổi cô lại chỉ để ngắm một
chút. Quá tốc độ 10km/giờ đã là gì đâu. Xe này chạy nhanh hơn nhiều vẫn được,
cô biết mà, có lần cô chạy 160km/giờ trên đường vòng Athlone rồi.
Thật
bất công. Khi anh chàng cảnh sát đang nói chuyện với cô, hàng tá xe khác chạy
băng qua, đèn thắng xe nhấp nháy và bánh xe nghiến trên đường ken két khi người
ngồi sau vô-lăng nhận ra có chiếc xe cảnh sát ẩn phía sau chiếc BMW đỏ. Tại sao
họ không bị thổi chứ?
Teri
liếc nhìn kiếng chiếu hậu. Viên cảnh sát vẫn đứng trên đường nhìn theo cô; cô
nghĩ có khi anh ta còn nhăn răng cười. Cô nhăn mặt cáu kỉnh, chắc cô đã đủ điểm
phạt để bị treo bằng lái rồi, nhưng có lẽ Brian quen biết ai đó.
Brian
luôn luôn quen biết một ai đó.
Vậy
cô phải kể chuyện này cho chồng nghe ư? Cô chưa kể cho anh nghe về hai vé phạt lần
trước. Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ có rất nhiều thứ cô có kể anh nghe nữa đâu.
Teri
lái vòng qua chỗ ngoặt khuất tầm mắt viên cảnh sát rồi sang số, nhấn ga sát xuống
sàn xe. Chiếc xe lao tới, kim chỉ tới số một trăm, một trăm mười, một trăm hai
mươi, một trăm hai lăm cây số giờ. Ít ra cô cũng biết được đoạn đường còn lại
không có cảnh sát. Vẫn giữ tốc độ đó, Teri cho xe chạy bon bon. Cô không nghĩ
mình chạy quá nhanh: nhiều xe khác còn vượt qua xe cô kia mà.
Nếu
bị mất bằng lái, cô sẽ phải báo cho chồng... và Brian sẽ không vui chút nào.
Anh sẽ thất vọng ra mặt, lắc đầu và chắt lưỡi - nghĩ tới đó là cô tức điên. Nhiều
khi anh quên anh là chồng cô chứ không phải bố cô.
Brian
Wilde lớn hơn cô gần hai mươi lăm tuổi và chiều chuộng cô một cách thái quá:
mua cho cô tất cả mọi thứ cô muốn - và cả rất nhiều thứ cô không muốn. Chiếc xe
này là món quà kỷ niệm sáu năm ngày cưới, đối với anh cô có cần hay muốn một
chiếc xe mới không quan trọng. “Ngay lúc nhìn thấy nó, anh biết mình sẽ phải
mua nó cho em”, anh nói khi cô phản đối sự phung phí này, rồi thêm “Thấy em vui
là anh vui rồi!”.
Cô
đã không đáp lại câu nói đó của anh bằng một câu tương tự.
Ba
tháng nữa đến kỷ niệm ngày cưới lần thứ bảy. Rất nhiều người đoán cuộc hôn nhân
của họ sẽ không kéo dài quá một năm, đó là những người đã nghĩ - không, đã biết
thì đúng hơn - rằng Teri lấy Brian vì tiền. Họ thấy khó tin cô thật sự yêu anh.
Môi Teri mím lại, cô bất chợt cười khẩy. Cô đã thật sự yêu anh, nhưng câu này ở
thì quá khứ. Còn bây giờ?
Mọi thứ thay đổi.
Con
người thay đổi.
Họ
đã yêu nhau thắm thiết khi cưới, nhưng vài năm trở lại đây, sự khác biệt về lai
lịch, giáo dục, sở thích, tuổi tác - những sự khác biệt đã mang họ lại với nhau
- đã gây ra những xích mích giữa họ. Mọi thứ anh nói hay làm đều khiến cô phát
cáu. Cô cũng bắt đầu nhận ra Brian cũng ngày một bực bội bởi những thói quen mà
trước đây anh cho là duyên dáng quyến rũ nơi cô.
Khi
làn xe kết thúc và con đường hẹp lại, Teri cho xe chạy chậm chút đỉnh. Đèn báo
hiệu mức xăng nhấp nháy và kim trên bảng báo xăng đã chỉ gần đến số zero. Lẽ ra
cô đã đổ đầy bình ở trạm xăng gần đây nhất, nhưng vụ bực mình với viên cảnh sát
làm cô quên khuấy. Không biết đi được bao nhiêu dặm nữa đây.
Một
bảng giao thông hiện ra trước mắt cô: Balbriggan-Drogheda-Dundalk-Belfast.
Brian sẽ bay tới Belfast trên chuyến bay từ London sáng nay để kịp buổi họp với
các quản lý cụm khách sạn anh sở hữu. Anh muốn tự lái từ Belfast về Dublin,
nhưng cô khăng khăng để cô tới sân bay đón anh về. Đến Belfast bằng chiếc BMW của
cô chỉ mất chừng hai tiếng đồng hồ, rồi khi chở anh về họ sẽ có vài giờ nói
chuyện với nhau. Họ gần như không có thời gian trò chuyện nữa. Khi mới quen
nhau tám năm trước, họ có thể nói chuyện suốt ngày, lạy Chúa, họ nói chuyện với
nhau về mọi thứ, tất cả mọi thứ. Cô đã thật sự bị mê hoặc bởi kiến thức sâu rộng,
bởi kinh nghiệm sống, bởi những câu chuyện du lịch vòng quanh thế giới của anh.
Về phần Brian, anh mê mẩn sự sôi nổi, tình yêu cuộc sống của cô, cũng như sự
ham học hỏi về rượu, món ăn và kịch nghệ nơi cô, những thứ anh biết rõ nhưng cô
chỉ biết lơ mơ về nó cho đến lúc gặp anh. Khoảng cách hai mươi lăm năm tuổi tác
gần như là một thế mạnh cho cả hai: họ có thể mang lại cho nhau một điều gì đó
thật đặc biệt. Tính cách Brian và Teri cũng trái ngược nhau hoàn toàn, điều đó
tạo nên sức hút mạnh mẽ. Sức hút này nhanh chóng biến thành tình cảm rồi trở
thành tình yêu, và đến một lúc việc kết hôn trở nên tất yếu.
Teri
cau mày. Gần đây, cô thường tự hỏi không biết lúc đó họ có thật sự yêu nhau
không. Cô có còn yêu anh không cách đây ba năm, khi cô có một mối tình vụng trộm,
rồi cách đây chưa tới một năm, với một mối tình vụng trộm khác? Cả hai mối tình
đều là những say mê mãnh liệt nhưng qua nhanh, làm cô vừa hân hoan vừa ghê tởm.
Có phải việc cô ngoại tình là một bằng chứng cho thấy mối quan hệ giữa hai người
có gì đó không ổn? Cô có thể thoát ra khỏi mối quan hệ này, sẽ dễ dàng hơn nếu
cô làm vậy, và đó cũng là một điều chân thật đáng làm. Cô vẫn tiếp tục ở lại với
Brian vì cô thật sự mến anh và cũng vì cô đã quá quen với cuộc sống sung sướng.
Môi cô mím lại trong một nụ cười cay đắng. Cuộc hôn nhân với Brian đã biến cô
thành một người ra sao?
Cô
muốn nói với anh. Cô cần nói với anh - không phải để làm anh tổn thương, không
bao giờ - mà chỉ để giải thích cuộc hôn nhân đã thoát khỏi tầm kiểm soát của cả
hai như thế nào.
Ánh
đèn đỏ, cam và vàng của trạm xăng hiện ra bên trái. Cô bấm đèn xi-nhan rồi lái
chậm lại, cắt ngang đường rồi tấp vào trạm xăng, bánh xe nghiến ken két, tảng lờ
tiếng bóp còi đinh tai của những chiếc xe phía sau.
Anh
chàng trẻ tuổi ở trạm xăng chỉ say mê nhìn chiếc BMW ngay cả khi cô ra khỏi xe
với chiếc váy hơi kéo lên để lộ một phần đôi chân rám nắng. “Làm ơn đổ đầy
bình”, cô dấm dẳn, rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ hiệu Dior bé xíu có đính kim
cương trên tay: chuyến bay của Brian sẽ hạ cánh trong vòng một tiếng rưỡi nữa,
cô rất muốn tới đó đúng giờ. Anh ghét phải chờ đợi.
Khi
lái xe khỏi trạm xăng, Teri nhìn thấy người đi nhờ xe.
Anh
ta đang ngồi bên đường, trên chiếc ba lô kiểu quân đội, vẻ mặt mệt mỏi và hai
vai xuôi xuống chán nản cho thấy anh đã ngồi đó lâu lắm rồi. Anh còn trẻ - dưới
25 tuổi - mái tóc vàng óng buộc túm đuôi ngựa sau lưng. Mặt anh hình trái xoan,
mắt xanh da trời nhạt, môi đầy đặn, cằm cương nghị và chiếc áo thun sờn che những
bắp thịt vạm vỡ. Anh làm cô nhớ tới một người nào đó, cô không nhớ là ai, có lẽ
là một ngôi sao điện ảnh hay ca sĩ thì phải. Cô nhìn kiếng chiếu hậu: anh có liếc
nhìn xe cô nhưng rồi nhìn đi hướng khác vì biết khả năng được đi nhờ xe chỉ có
một phụ nữ trên đó gần như bằng không. Teri cũng chưa bao giờ cho người lạ đi
nhờ.
Cô
nhấn còi, bấm đèn xi-nhan rồi lái xe vào lề đường.
Teri
quan sát anh từ kiếng chiếu hậu, cô có thể đọc được những biểu lộ tình cảm của
anh trên gương mặt: ban đầu là một tia hy vọng lóe lên, rồi sự chần chừ và cuối
cùng là cảm giác nhẹ nhõm. Anh cầm ba lô lên rồi nhanh nhẹn chạy đến xe. Teri
kéo cửa xe xuống. Khi anh cúi người nhìn vào xe, một lần nữa cô kinh ngạc vì vẻ
quen thuộc khác thường của anh. Có lẽ cô đã gặp anh ở đâu đó... ở một bữa tiệc...
hay một buổi lễ từ thiện nào chăng?
-
Cảm ơn chị đã dừng lại. Tôi muốn đi nhờ xe về hướng Bắc - Anh nói với giọng địa
phương của một vùng nào đó mà cô không nhận ra.
- Tôi đi Belfast. Cho giỏ của cậu vào cốp
xe đi.
Anh
vác chiếc ba lô nặng trịch cho vào cốp xe, rồi phủi bụi trên bộ quần áo.
-
Có vẻ như cậu đợi cũng khá lâu rồi hả? - Cô hỏi khi anh trèo vào xe. Anh toát
lên mùi xạ và mồ hôi. Rất đàn ông.
- Cảm ơn chị nhiều lắm! Bữa nay ít ai
cho đi nhờ xe - Anh trả lời lửng lơ.
-
Cậu đi được xa chưa?
-
Cũng khá xa. Sau khi tốt nghiệp trung học tôi nghỉ một năm để đi nhờ xe vòng
quanh thế giới. Bây giờ tôi đang trên đường về nhà.
Teri
nhớ có lần Brian nói với cô anh cũng du lịch vòng quanh thế giới bằng cách đi
nhờ xe.
-
Sao thích đi kiểu đó vậy? - Cô hỏi anh đúng câu cô đã hỏi chồng.
Anh
nhún vai rồi nhe răng cười. Liếc nhìn anh, cô nhận ra anh còn trẻ hơn nhiều so
với lúc thoạt nhìn thấy ngồi bên đường. Và cũng khá có duyên.
-
Tại sao không? - Anh trả lời đúng câu của Brian lúc trước. Anh xoay người lại -
Tôi tên Mark.
-
Tôi tên Teri - Cô sang số - Đi nhờ xe vòng quanh thế giới, nghe điên thật!
-
Vậy chị chưa bao giờ muốn làm điều gì đó thật điên hay sao, Teri?
-
Lúc nào cũng muốn - Cô nói, rồi ngạc nhiên nhận ra vẻ cay đắng trong giọng nói
của mình.
-
Tại sao chị không muốn? - Anh dựa vào ghế da, hỏi tiếp.
Cô
hất đầu cười:
-
Ồ Mark, ước gì mọi thứ đơn giản như cậu nghĩ.
-
Đơn giản thật mà! Nếu chị muốn làm gì, cứ làm đi. Cứ sống thật với mình.
-
Thật sự không đơn giản vậy đâu - Cô khăng khăng - Tôi có chồng rồi, tôi còn
trách nhiệm…
-
Ồ.
Cô
ý thức được anh đang nhìn thẳng vào tay cô.
-
Không thấy chị đeo nhẫn.
-
Tôi không thích đeo nữ trang - Cô tự vệ.
Trong
một chừng mực nào đó, điều này cũng đúng. Nếu cô đeo quá nhiều nữ trang người
ta lại càng đoan chắc cô lấy Brian vì tiền. Nhưng thật ra nhẫn cưới chỉ được
tháo ra khỏi ngón tay cô khoảng ba năm trước, khi cô ngoại tình lần đầu. Bây giờ
cô có thói quen tháo nó ra mỗi khi không có mặt Brian, và thỉnh thoảng ngay cả
khi có Brian bên cạnh. Cô không nghĩ Brian nhận thấy, anh quá bận rộn với việc
kinh doanh nên không để ý những điều này.
-
Tôi lái xe tới Belfast để đón chồng - Cô vội vã thêm.
-
Anh ấy quả may mắn.
Teri
liếc anh thật sắc, không biết anh có đang mỉa mai hay không:
-
Sao cậu nói vậy?
-
Không phải người vợ nào cũng chịu lái xe từ Dublin tới Belfast để đón chồng
đâu. Chị phải yêu anh ấy nhiều lắm mới làm vậy.
Câu
trả lời nhanh - nói cách khác là câu trả lời có sẵn - sẽ là “Đúng rồi, tôi yêu
anh ấy”, nhưng có vẻ như sự thật dễ nói hơn:
-
Tôi không biết tình cảm của mình cho anh ấy thế nào nữa.
Mark
liếc cô thật nhanh, rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ xe. Nhìn về hướng anh, Teri thấy
gương mặt anh trong kiếng chiếu hậu và một lần nữa thấy ngạc nhiên vì những nét
quen thuộc của gương mặt ấy. Cô đã gặp anh ở đâu nhỉ?
-
Vậy sao chị lại đi đón anh ấy?
-
Tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Tôi cần nói chuyện với anh ấy, cho anh ấy biết…
tôi đã cảm thấy thế nào trong vài năm trở lại đây. Tôi muốn biết được liệu
chúng tôi… - Cô ngừng lại, rồi thêm -… có thể giải quyết được mọi thứ không.
-
Có vẻ như chị vẫn còn yêu anh ấy đấy - Mark nói.
Teri
mở miệng ra định trả lời, nhưng lại thôi vì không biết phải nói gì. Cô nhấc nhẹ
chân khỏi chân ga xe và để kim đồng hồ dao động quanh số 120.
-
Một năm du lịch xong rồi, cậu có định tiếp tục đi học không? - Cô lịch sự hỏi,
cố chuyển hướng cuộc trò chuyện.
-
Dĩ nhiên rồi. Tôi muốn học nhiều thứ lắm, có rất nhiều khóa học tôi muốn ghi
danh - Cậu vừa nói vừa cười - Có khi tôi là sinh viên tới năm bốn mươi tuổi!
-
Vậy thì tốt! - Teri lơ đãng - Tôi chưa bao giờ thật sự thích đi học. Ngồi trong
lớp giờ này sang giờ kia nghe giáo viên giảng bài giọng đều đều làm tôi chán
phát khóc lên được. Chỉ tới khi Brian, à đó là tên chồng tôi, dạy tôi nhiều thứ,
tôi mới bắt đầu thấy thích học. Hồi đó anh ấy hay trêu tôi vì tôi hỏi nhiều quá
- Cô hít một hơi thật sâu - Bây giờ thì anh ấy chẳng buồn dạy tôi gì nữa.
-
Vậy chị có buồn hỏi anh ấy gì nữa không?
Teri
lắc đầu. Cô đã không hỏi anh gì nữa kể từ ba năm trước.
-
Có khi chị phải nghỉ ngơi một thời gian - Mark nói khẽ - Đi du lịch. Dành một
ít thời gian riêng cho chính mình.
-
Một mình à? - Cô ngạc nhiên hỏi - Tôi không chắc liệu Brian có muốn tôi đi một
mình không.
-
Chị có bao giờ hỏi anh ấy chưa?
-
Chắc là chưa.
-
Có khi chị nên hỏi.
-
Có khi tôi sẽ hỏi.
-
Tôi dám cá anh ấy sẽ khuyên chị nên đi. Nếu anh ấy yêu chị, anh ấy sẽ nói vậy.
Teri
gật đầu. Có lẽ Brian sẽ đồng ý, mặc dù thay vì đi một mình, có thể hai người
nên đi nghỉ đâu đó với nhau. Một kỳ nghỉ yên tĩnh, không có điện thoại và fax,
không có Internet và email. Chỉ có hai người, cùng nhau tìm lại những sức hút
ban đầu.
-
Chị làm gì để giải trí? - Mark xoay người trên ghế nhìn cô.
-
Giải trí? - Một thời gian dài cô đã không nghĩ gì tới “giải trí”. Có vẻ trẻ con
thật, cô nghĩ, rồi nói - Tôi đi mua sắm.
-
Nhưng chị làm gì chung với chồng chị để giải trí?
Câu
trả lời đúng là “Không làm gì hết”, nhưng cô không biết phải nói như thế nào.
Họ
lái xe đi trong im lặng. Cô có thể cảm nhận được vẻ chỉ trích không nói ra từ
Mark. Cuộc sống của cô có quá rõ ràng không? Xe hơi xa xỉ, quần áo đắt tiền, chồng
làm kinh doanh cứ đi xa để lại cô vợ bất mãn ở nhà?
-
Cậu không hiểu được đâu, Mark. Cuộc sống không phải lúc nào cũng trông như bề
ngoài.
-
Có vẻ như chị vẫn ổn mà.
-
Tôi không nói về vật chất. Tôi muốn nói về thời gian. Khi tôi ở tuổi cậu - cũng
cách đây không lâu lắm đâu - tôi thường nghĩ tôi có tất cả thời gian theo ý
mình. Nhưng sau đám cưới, ngay cả trước khi cưới, lúc nào thời gian của tôi
cũng bị đòi hỏi phải làm cái này cái kia. Bây giờ có vẻ như tôi chẳng có lúc
nào cho riêng mình nữa.
-
Ngay cả khi chồng chị đi vắng?
-
Đặc biệt khi anh ấy đi vắng. Tôi phải lo chuyện nhà, rồi những ràng buộc xã hội,
những tổ chức từ thiện tôi tình nguyện làm. Khi đã leo lên vòng quay, mình khó
mà leo xuống được - Cô kết thúc câu nói một cách yếu ớt.
Cũng
chiếc vòng quay ấy đã mang lại cho cô mối tình vụng trộm đầu tiên. Khi Brian đi
vắng, cô đã giao mình cho guồng xoáy xã hội, lấp đầy những giờ trống bằng những
chuyện vớ vẩn và một anh chàng môi giới chứng khoán đẹp trai có một cô vợ tóc
vàng và ba đứa con cũng tóc vàng.
-
Dĩ nhiên là được. Chị cứ leo xuống vòng quay.
-
Cậu chỉ là một đứa trẻ thôi - Cô nổi nóng - Cậu không biết cậu đang nói gì đâu,
đơn giản là cậu không hiểu được đâu.
-
Có khi tôi hiểu nhiều hơn chị tưởng - Anh nhẹ nhàng - Tôi nghĩ chị đang thấy dằn
vặt.
-
Dằn vặt? Cậu nói gì kỳ vậy?
-
Nói chị đấy! - Mark cười - Chẳng cần phải là Sherlock Holmes cũng biết được
chuyện gì đang xảy ra. Chị chẳng bảo tôi chị lái xe về phía Bắc đón chồng để
hai người có vài tiếng đồng hồ trò chuyện đó sao. Chị còn nói để có thể giải
quyết mọi việc. Có vẻ sẽ là cuộc trò chuyện quan trọng đấy.
Teri
lại liếc nhìn anh. Anh thật sự rất đẹp trai. Làn da không một nếp nhăn, răng trắng
và đều. Teri lại thấy sự thao thức trước đây trở lại trong lòng. Ước gì mình bằng
tuổi cậu ta và cả hai đều tự do như cánh chim không gì ràng buộc. Ngay lúc đó
anh quay lại nhìn cô, mắt anh gặp mắt cô, và cô hoàn toàn tin chắc anh biết
chính xác cô đang nghĩ gì.
-
Tôi thấy chị đang dằn vặt - Mark cười - Chị có làm gì đó. Rồi chị lưỡng lự nửa
muốn thú nhận với chồng, nửa muốn im lặng.
Teri
mím môi không nói. Cô có nên nói với Brian về hai lần ngoại tình, hay không nói
gì và cố giữ gìn cuộc hôn nhân hiện có.
-
Có khi anh ấy biết đấy! - Mark nói khẽ, không nhìn cô.
-
Ý cậu muốn nói gì? - Cô gặng.
-
Chị có nói anh ấy thông minh và thành đạt mà. Có khi anh ấy biết hết và chỉ chờ
chị thú nhận thôi.
-
Cậu học ngành tâm lý học phải không? - Cô cáu kỉnh.
-
Không, học kinh doanh.
-
Brian cũng học khoa kinh doanh. Tôi ngoại tình một lần, không, hai lần - Cô khẽ
nói, cảm thấy bị sốc vì đã thú nhận điều này với một người lạ - Cậu có nghĩ anh
ấy sẽ tha thứ không?
-
Anh ấy có yêu chị không? - Mark hỏi, rất nhẹ nhàng.
-
Có - Teri thừa nhận.
-
Nếu chị thành thật nói với anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ đấy. Khi yêu, người ta có
thể tha thứ cho nhau mọi điều.
Teri
im lặng suốt vài dặm đường, rồi gật đầu:
-
Cậu nói đúng. Tôi sẽ bảo anh ấy. Trước khi nói chuyện với cậu, tôi sợ không dám
nói cho anh ấy biết vì không muốn làm anh ấy tổn thương.
-
Nếu anh ấy đã biết rồi, thì khi chị không nói anh ấy càng tổn thương hơn.
-
Cậu khá sâu sắc đối với một sinh viên khoa kinh doanh đấy.
-
Kinh doanh là cuộc sống - Anh nói nhỏ, gần như thì thầm - Hiểu một điều, rồi sẽ
hiểu điều tiếp theo.
-
Brian cũng nói y như cậu vậy - Cô nói.
***
Họ
lái xe trong im lặng. Có lẽ anh chàng đi nhờ xe đang gà gật ngủ. Teri thấy mừng
vì đã cho anh đi nhờ, anh nói đúng: cô cần phải thành thật với Brian. Cô sẽ thú
nhận tất cả với chồng. Và nếu Brian và cô phải chia tay, cô sẽ làm những điều
Mark đề nghị: bước ra khỏi vòng quay cuộc sống và dành một ít thời gian cho
chính mình.
-
Cậu muốn tôi cho cậu xuống chỗ nào? - Cô hỏi khi thấy anh cựa mình trên ghế.
-
Chị lái xe tới sân bay đúng không? Vậy được rồi, tôi sẽ xuống đó.
Cô
bật cười:
-
Cậu không đi nhờ máy bay được đâu đấy nhé!
-
À không - Anh nói rồi tiếp tục nhìn ra cửa xe.
Sự
im lặng của anh bắt đầu làm cô thấy không thoải mái.
Chiếc
BMW lăn bánh vào bãi đậu xe, cô liếc nhìn đồng hồ. Chuyến bay của Brian có lẽ
đã hạ cánh rồi, cô phải nhanh lên mới được.
-
Cậu lấy giỏ đi - Sốt ruột, cô vừa leo khỏi xe vừa nói, chờ đợi người ngồi cạnh
cũng sẽ bước ra từ phía ghế bên kia.
Nhưng
khi cô đi một vòng quanh xe, không thấy anh đâu.
Anh
cũng không còn ngồi chỗ ghế xe cạnh cô. Cô bối rối nhìn xung quanh, gọi “Mark,
Mark”.
Teri
liếc nhìn vào trong cốp xe. Không thấy ba lô của anh. Anh đi đâu rồi? Cô không
nghĩ anh chỉ lấy giỏ rồi đi mà không nói một lời nào như vậy.
Teri
dập cốp xe lại rồi đi bộ vào khu vực đón khách ở sân bay. Hay là cô đã tưởng tượng
ra cuộc gặp gỡ này, hay là mơ thấy nó? Nhưng mọi thứ đều không thể thật hơn. Cô
còn nghe cả mùi mồ hôi của anh, cả tiếng cười pha trò của anh nữa. Trông anh
cũng thật quen, nét cằm cương nghị, đôi vai hơi nghiêng nghiêng...
Anh
trông rất giống Brian.
Đột
nhiên, cô lạnh toát người nhận ra anh giống Brian biết bao nhiêu. Và tên lót của
Brian là Mark.
***
Viên
chức hãng máy bay với vẻ mặt thông cảm đến mức chuyên nghiệp ngồi cạnh và nắm
tay cô.
-
Chúng tôi đã cố liên lạc với cô, nhưng di động của cô tắt. Lúc còn trên chuyến
bay chồng cô ngã bệnh nặng đột ngột và máy bay phải quay lại London. Có một cô
y tá trên chuyến bay và cô ấy đã làm hết sức để cứu anh ấy. Nhưng chúng tôi rất
lấy làm tiếc, anh ấy qua đời trước khi máy bay hạ cánh.
Môi
cô khô khốc đến nỗi phải cố gắng lắm cô mới mấp máy môi được.
-
Lúc nào? - Cuối cùng cô cũng thì thầm nói, có cảm giác thế giới bắt đầu quay
mòng xung quanh cô.
-
Cách đây khoảng chín mươi phút.
Cách
đây khoảng chín mươi phút, cô đón anh chàng đi nhờ xe đang ngồi bên đường.
-
Anh ấy có nói gì không?
-
Cô y tá kể lại anh ấy chỉ lặp đi lặp lại tên cô... và tên một người đàn ông.
-
Mark!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com