Cái nồi Trung Quốc
Hermann Bauer
Tôi vốn thích nghe lời khuyên của
ông bà Lindner. Vấn đề dù nhỏ hay lớn, ông bà luôn tìm ra giải pháp. Ông bà
Lindner nay đã hơn 80 rồi, nhưng tâm hồn và tình cảm vẫn còn trẻ trung và mới mẻ
lắm.
Hồi xưa, do yêu cầu nghề nghiệp, ông
Lindner có dịp đi nhiều nước trên thế giới. Ông bà từng sống tại châu Á và Nam
Mỹ nhiều năm. Hiện nay ông bà cư ngụ ở ngoại ô một thành phố lớn của Đức. Biệt
thự rộng rãi của ông bà ngay cạnh bờ hồ. Có một con đường lớn dẫn đến biệt thự.
Tôi ngồi trong chiếc ghế nệm da màu
đen và ngắm ngọn lửa lung linh trong lò sưởi. Từng ngồi ở phòng khách của nhiều
nhà, nhưng tôi thấy chẳng phòng khách nào toát ra sự ấm cúng dễ chịu và yên ổn
như căn phòng này.
Ông Lindner rót cho tôi ly rượu vang
đỏ. Chúng tôi cụng ly. Bà Lindner nói: “Quý hóa quá, chúng ta có dịp hàn huyên
trong buổi chiều đẹp thế này”.
Ông Lindner đứng dậy, khá mệt nhọc.
Giống như nhiều người cao tuổi, ông cũng đi đứng khó khăn. Đôi chân chẳng còn mạnh
khỏe như xưa nữa.
Ông bước tới lò sưởi, cúi xuống xách
cái giỏ đi lấy thêm củi. Tôi bật dậy, giành làm thay. Đang đứng cạnh tôi bà liền
cản lại, bảo chồng và tôi cứ ngồi, để bà đi cho.
Khi bà trở lại phòng khách, ông bước
đến bên vợ nói cám ơn và hôn phớt lên má.
Tôi xúc động. Sau bao năm dài chung
sống mà ông bà vẫn còn hạnh phúc và hòa thuận đến thế. Tôi hớp một ngụm rượu rồi
hỏi: “Hai bác hạnh phúc quá, hẳn có bí quyết gì phải không ạ?”.
Ông bà cùng mỉm cười. Ông đáp: “Nào
có bí quyết chi đâu. Hôn nhân là một thỏa hiệp mà ta phải trân trọng dưỡng
nuôi”.
Bà tiếp lời để chứng minh điều ấy:
“Đáng tiếc rằng phần đông thiên hạ không biết chuẩn bị cho hôn nhân. Vợ chồng
tôi xưa kia cũng vậy. Hơn 60 năm trước, mới lấy nhau, chúng tôi chẳng có khái
niệm gì cả. Chúng tôi không biết bày tỏ tình cảm và cảm xúc, không biết phê
bình sao cho khỏi xúc phạm đối phương, không biết tranh cãi với tinh thần xây dựng,
không biết nhượng bộ, không biết bình tĩnh trước khó khăn để từ từ tìm cách giải
quyết. Cho nên mấy năm đầu vợ chồng sống chung khá khó khăn, cắn đắn nhau
hoài”.
Ông vào bếp, lấy một món mang ra
phòng khách đưa tôi xem: “Nhưng dường như có bí quyết đấy. Cái này đã góp phần
rất nhiều vào đó”.
Ông chờ xem phản ứng của tôi. Nhưng
tôi chẳng biết nói chi. Món vật ông ấn vào tay tôi chỉ là cái nồi rất bình thường.
Nó không đẹp, nhiều chỗ bay màu.
Bà tươi cười: “Cái nồi này xưa lắm rồi.
Tôi mua ở tiệm ông già Tàu tại Thượng Hải. Ông lão bảo rằng ở châu Âu hôn nhân
ví như cái nồi nóng mà người ta đặt lên đó cái dĩa lạnh và sau đó cái nồi nguội
đi. Ở các nước Viễn Đông hôn nhân ví như cái nồi lạnh mà người ta đặt lên đó
cái dĩa nóng để cho cái nồi nóng dần lên. Lời lẽ này tôi rất thích và đến nay
chưa hề quên...”.
Ngắt
lời bà, ông giải thích cho tôi: “Ban đầu cuộc hôn nhân chúng tôi không phải là
cái nồi lạnh đâu. Ngược lại là khác. Nhưng theo tôi, quá nhiều người chỉ cầu
mong cho lửa tình thuở ban đầu sẽ còn nóng bỏng mãi chứ họ không biết luôn luôn
hâm nóng tình yêu. Tôi hiểu hôn nhân như vầy: Làm thắm thêm tình bạn, đến gần
nhau hơn, và luôn tìm cách thấu hiểu nhau nhiều hơn”.
Tôi
mơ màng nhìn ngọn lửa bập bùng đang bén vào những thanh củi vừa được bỏ thêm
vào lò sưởi.
Bà phá tan sự tĩnh lặng: “Vợ chồng
chúng tôi thường trò chuyện về hôn nhân và tình bạn. Hễ ai có khó khăn chi –
như cậu đây – thì chúng tôi tìm cách giúp ngay”. Vừa nói bà vừa nhìn sâu vào mắt
tôi.
Ông đặt tay trên vai tôi: “Tôi thấy
rằng lắng nghe xem người khác có vấn đề khó khăn gì cũng là điều quan trọng.
Xem họ giải quyết vấn đề ra sao cũng bổ ích cho chúng tôi nữa”.
Tôi
chẳng hứng thú nói về chuyện mấy đứa con học hành lôi thôi, chuyện nhà đi thuê,
chuyện hiện nay hôn nhân vợ chồng tôi đang khủng hoảng. Tôi nghĩ đâu ai giúp
mình được.
Tôi uống cạn ly rượu, đứng dậy, đi
qua đi lại bứt rứt như con hổ trong chuồng: “Nói dễ nhưng làm thì khó. Nó đòi hỏi
ta kiên nhẫn rất nhiều và cũng khiến ta phải thở dài ngao ngán nhiều nữa”.
Tôi cám ơn ông bà về buổi chiều đẹp
đẽ này và muốn cáo từ. Không trả lời, bà Lindner vào bếp lấy thêm chai vang đỏ
nữa. Ông nói ráo hoảnh: “Cậu ngồi xuống cái đã”.
Bà đưa tôi chai rượu và cái mở nút
chai. Tôi khui chai rượu, rót đều các ly, rồi buông người xuống ghế bành. Những
bực bội trong nghề nghiệp và gia đình khiến tôi cảm thấy mất thăng bằng.
Ông Lindner trỏ tay vào tủ kính
trưng bày mấy vật chạm trổ, pho tượng và độc bình, rồi bảo tôi: “Mỗi món kỷ niệm
này đều có một câu chuyện. Hôm nay chúng tôi nên dẫn cậu đến nước nào nhỉ? Miến
Điện, Thái Lan, Nam Dương, Ấn Độ, Guatemala, hay Peru...?”.
Ông lấy một tượng gỗ ra khỏi tủ, giữ
nó trong đôi tay, xoay xoay ngắm nghía mãi, rồi ông bà kể tôi nghe về Nam
Dương. Câu chuyện nghe chân thật và sinh động khiến tôi ngỡ chính mình cũng như
có mặt tại nơi đó.
Tôi lim dim đôi mắt và có cảm giác
dường như các món ăn ông bà kể cho tôi nghe đang thơm ngào ngạt đâu đây. Cho
nên suốt mấy tiếng đồng hồ qua tôi đã quên hết phiền muộn. Ông bà đã làm thế
nào nhỉ? Những câu chuyện của ông bà tác dụng như thôi miên và đồng thời xoa dịu
tâm hồn tôi.
Sau khoảng ba tiếng đồng hồ, tôi từ
giã ông bà. Về đến nhà, tôi nghe vợ hỏi: “Thế nào? Ông bà Lindner lại kể cho
anh nghe mấy cuộc phiêu lưu ra nước ngoài của họ nữa rồi chứ gì?”.
Tôi
gật đầu: “Ừ, hay lắm. Lần này ông bà dẫn anh sang Nam Dương đấy. Nhưng ông bà
còn kể anh nghe về cái nồi Trung Quốc mua ở Thượng Hải. Anh thích chuyện đó lắm.
Em có muốn nghe không?”.
Vợ tôi nhìn tôi, không hiểu gì sất,
và nói: “Bữa khác đi. Hôm nay em mệt quá. Hay là ngày mai vậy. Rồi em sẽ kể một
chuyện về nồi niêu xoong chảo cho anh nghe. Hôm nay mấy thứ chết tiệt này quần
em mệt đừ trong lúc anh ra ngoài thư giãn. Em đi ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon”.
Tôi chưa mệt. Trong đầu hỗn độn quá
nhiều ý nghĩ. Tôi đang nghĩ đến một cái nồi lạnh lẽo và ao ước sớm làm nó mau
nóng dần trở lại và thậm chí tôi còn muốn làm cho nó nóng bỏng lên nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com