Người nhà quê
Đằng Cương
Vũ Phong Tạo
Người nhà quê cuối cùng cũng đến được
Phong Thành.
Xuất phát từ dưới cầu Hộ Thành, người nhà
quê đi chưa đầy một cây số, trước mặt xuất hiện một con đường nhựa. Anh ta đi
men theo đường quốc lộ về hướng Nam được một cây số, lại men theo đường quốc
lộ chạy về hướng Bắc một cây số, thế mà vẫn chưa tìm thấy đường ngựa vằn.
Anh ta hỏi một người chủ quán ven đường:
- Xin hỏi ông, từ chỗ nào có thể qua đường?
Chủ quán kinh ngạc nói:
- Anh nói gì tôi không hiểu.
Người nhà quê nói:
- Tôi muốn sang bên kia đường, nhưng tìm
mãi, tôi vẫn chưa tìm thấy đường ngựa vằn, ông có thể nói giùm tôi có thể đi
qua chỗ nào để sang đường không?
Chủ quán nói: "Chỗ nào cũng có thể
đi qua được, anh muốn đi qua chỗ nào thì đi qua chỗ ấy!".
Người nhà quê kinh ngạc nói:
- Chỗ nào cũng có thể qua được? Làm sao
mà thế được chứ? Không đi theo đường ngựa vằn qua đường nhựa là vi phạm luật
giao thông. Ông có thể nói giùm tôi chỗ nào có đường ngựa vằn không?
Chủ quán hỏi: "Thế nào là đường ngựa
vằn?"
Người nhà quê nói:
- Đó là những chỗ kẻ đường vạch trắng
như ngựa vằn, dành riêng cho người đi bộ qua đường mà!
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của chủ quán,
người nhà quê lấy trong túi áo ra giấy và bút, vẽ hình lên giấy nói rõ ý mình.
Chủ quán lắc đầu nói:
- Chưa nhìn thấy bao giờ, ngày nào tôi
cũng đi qua đường nhựa, không nhìn thấy đường ngựa vằn nào cả.
Người nhà quê nói:
- Nhất định phải có đường ngựa vằn,
không thể không có đường ngựa vằn!
Người nhà quê vai trái đeo hành lý, men
theo đường nhựa đi về phía Nam. Đi được khoảng một cây số, không tìm thấy đường
ngựa vằn.
Anh ta hỏi một người đi đường:
- Xin hỏi ông, từ chỗ nào có thể qua đường?
Người đi đường ngạc nhiên hỏi: "Anh nói gì vậy?"
Người nhà quê nói:
- Chuyện là thế này. Tôi vừa từ nông
thôn ngoại thành đến, gặp con đường nhựa này, nhưng tìm mãi không thấy đường ngựa
vằn. ông có thể nói giùm tôi chỗ nào có đường ngựa vằn?
Người
đi đường nói:
- Anh muốn đi qua chỗ nào thì đi qua chỗ
ấy, không cần tìm đường ngựa vằn làm gì.
Người đi đường vừa nói vừa chỉ mấy người
đang qua đường, nói:
- Anh trông đấy! Họ chẳng qua đường đó
sao?
Người nhà quê ngạc nhiên trông mấy người
qua đường ấy, nói:
- Không theo đường ngựa vằn mà sang đường
là vi phạm luật, tôi dứt khoát không làm việc phạm luật.
Người đi đường nói;
- Người anh làm sao thế? Lúc này trên đường
không có ô tô, lại không có cảnh sát giao thông, anh sợ cái gì nào?
Người nhà quê nói:
- Không được! Không có đường ngựa vằn
tôi dứt khoát không sang đường, tôi dứt khoát không làm việc phạm luật. Ông có
thể nói giùm tôi chỗ nào có đường ngựa vằn không?
Người qua đường nói: "Trước mặt
hình như có một đường ngựa vằn".
Người nhà quê cảm ơn người đi đường, đổi
vai phải đeo hành lý, tiếp tục đi về hướng Nam. Đi được một khoảng cây số,
không tìm thấy đường ngựa vằn.
Người nhà quê hỏi một người đi đường
đang chuẩn bị sang đường nhựa:
- Xin hỏi ông, qua chỗ nào có thể sang
đường?
Người đi đường ngạc nhiên hỏi:
- Anh nói gì thế?
Người nhà quê nói:
- Chuyện là thế này, tôi vừa từ nhà quê
lên, gặp con đường nhựa này, nhưng tìm mãi vẫn không tìm thấy đường ngựa vằn,
tôi lo cuống lên, ông có thể nói giùm tôi ở đâu có đường ngựa vằn không?
Người đi đường nói:
- Chỗ nào cũng có thể đi được, ngay chỗ
này cũng có thể đi được!
Người nhà quê nói:
- Không được! Chỗ này không có đường ngựa
vằn!
Người đi đường nói:
- Vì sao chúng tôi có thể đi, mà anh lại
không thể đi chứ? Anh không phải sợ, không có ai bắt anh đâu mà!
Người nhà quê nói:
- Điều này làm cho tôi rất ngạc nhiên, tại
sao các ông không đi theo đường ngựa vằn mà cứ qua đường chứ?
Người đi đường nói:
- Hay là anh sợ chết?
Người nhà quê nói:
- Tôi không sợ chết, tôi không muốn phạm
luật!
Người đi đường nói:
- Dứt khoát là anh sợ chết! Anh không phải
sợ, tôi sẽ dạy anh qua đường!
Người đi đường vừa nói vừa ôm cánh tay của
Trương Tam, chỉ đường quốc lộ, nói:
- Biện pháp đầu tiên là cần nhìn bên phải
bên trái, nếu khoảng 100 mét không có xe, anh bèn đi sang. Nếu xe chạy trên đường
như mắc cửi thì anh sang đường bằng hai chặng. Trước tiên anh nhìn bên trái thấy
xe bên trái chạy cách anh 100 mét, thì anh đi đến giữa đường. sau khi nhìn bên
phải thấy xe bên phải cách anh một trăm mét, thì anh đi sang. Nếu xe hai bên đều
nối đuôi nhau, thì anh đi từng bước một, tức là trước nhìn bên trái sau nhìn
bên phải, rồi lại nhìn bên trái lại nhìn bên phải…
Người đi đường vừa nói vừa muốn kéo người
nhà quê qua đường. người nhà quê nói:
- Không được! Không được! Không có đường
ngựa vằn, tôi dứt khoát không qua đường ô tô!
Người đi đường nói:
- Đây là một đường vành đai ngoài thành
phố, anh không phạm luật, anh sẽ mãi mãi không qua đường được!
Người nhà quê nói:
- Ông có thể nói giùm tôi ở chỗ nào có
đường ngựa vằn không?
Người đi đường nói:
- Trước đây ở trước mặt đã có một lối,
không rõ vì sao hiện nay không còn nữa!
Người nhà quê đến một quán nhỏ mua một sợi
thừng đay, buộc hành lý lại, kéo hành lý đi theo hướng Nam trông giống như một
người kéo thuyền. Người nhà quê đi mãi cho đến lúc trời tối đen, vẫn chưa tìm
được đường ngựa vằn. Anh đã mệt mỏi quá rồi. Anh ta ngồi lên hành lý nghỉ một
lát, tiếp tục đi về hướng Nam.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com