Qua cơn mê
O. Henry
Tôi
không thể hiểu nổi làm thế nào Tom Hopkins lại có thể nhầm lẫn tai hại đến thế,
vì lẽ anh đã học nguyên một kỳ tại trường đại học y khoa – trước khi anh thừa
hưởng gia tài của bà cô để lại – và lại được xem là giỏi về khoa trị liệu.
Chúng
tôi đến thăm nhau buổi tối hôm ấy, rồi Tom lên phòng tôi để nhậu nhẹt và tán gẫu
trước khi anh trở về căn hộ sang trọng anh đang thuê. Tôi vừa lẻn vào phòng bên
thì nghe Tom hát ra:
-
Billy này, mình muốn uống một chút kí-nin, nếu cậu không thấy phiền hà – Mình cảm
thấy ngần ngật ớn lạnh. Có lẽ mình đang bị cảm.
Tôi
đáp lại:
-
Được. Chai thuốc ở trên ngăn kệ thứ hai. Uống một thìa dầu khuynh diệp ấy đi.
Nó trừ khử hết mọi đau nhức.
Sai
khi tôi trở lại, chúng tôi ngồi bên nhau gần lò sưởi rồi rút thuốc ra hút với
nhau. KHoảng tám phút sau, Tom ngả người ra, dần dần khuỵu xuống. Tôi chạy ngay
vào để xem xét cái tủ thuốc. Tôi gầm lên:
-
Cái thằng cả đẫn hết mức! Thử xem tiền bạc giúp gì được cho cái đầu của mày!
Trong
tủ thuốc là chai đựng nha phiến với cái nắp đã bật ra sau khi Tom mở nó. Tôi
lùng ra được một anh bác sĩ y khoa trẻ ngụ ở tầng trên, rồi nhờ anh đi mời ông
bác sĩ già Gales, ngụ cách đấy hai khu phố. Tom Hopkins quá giàu nên không thể
để một mình bác sĩ trẻ tài năng còn đang lên chăm sóc cho anh được.
Khi
ông Gales đến, chúng tôi chạy chữa cho Tom theo đủ phương án đắt tiền đến mức mọi
phương tiện y khoa cho phép. Sau khi đã cho anh uống các loại thuốc mạnh, chúng
tôi cho anh dùng liên tục mấy liều ci-trát caffeine, rồi cho anh uống cà phê, rồi
hai đứa hai bên xốc anh đi qua đi lại. Ông già Gales ngắt véo anh, tát vào mặt
anh, làm việc tận lực để xứng đáng với tấm ngân phiếu to lớn mà ông thấy không
xa. Anh bác sĩ trẻ tống cho Tom một đá nên thân, rồi bào chữa với tôi:
-
Không đừng được. Trong đời tôi chưa bao giờ được đá một nhà triệu phú. Tôi có
thể không có cơ hội nào khác.
Sau
một hai giờ, bác sĩ Gales bảo tôi:
-
Anh ấy sẽ khỏi. Nhưng phải giữ anh ấy tỉnh trong vòng một giờ. Anh có thể chuyện
trò với anh ấy, thỉnh thoảng lay người anh. Khi mạch và nhịp thở của anh ấy trở
lại bình thường thì có thể cho anh ngủ. Giờ tôi để anh ấy cho anh chăm sóc.
Thế
là còn lại có mình tôi với Tom, được để nằm trên ghế bành. Anh nằm không một
chút động cựa, mắt nửa nhắm nửa mở. Tôi bắt đầu công việc giữ cho anh thức. Tôi
nói:
-
Này bạn già, bạn vừa qua một cơn hú hồn. Có giáo sư y khoa nào đã từng xởi lởi
nhận xét là chữ n-h-a-p-h-i-ế-n không thể nào đánh vần như k-í-n-i-n không, nhất
là với liều lượng nguyên một viên? Mình không muốn giũa bạn nhiều khi bạn chưa
đứng dậy được. Nhưng đáng lẽ bạn nên làm dược sĩ, Tom à, bạn có đủ tiêu chuẩn
tuyệt vời để ra toa bán thuốc.
Tom
nhìn tôi với nụ cười mỉm dại khờ. Anh thì thầm:
-
B’ly, mình cảm thấy như con chim sâu bay vòng quanh vô số bông hồng rực rỡ. Đừng
quấy rầy. Muốn ngủ đây.
Rồi
trong vòng hai giây đồng hồ anh thiếp ngủ. Tôi lắc vai anh, nghiêm khắc:
-
Này, Tom, không ngủ được đâu! Bác sĩ bảo bạn phải thức trong ít nhất một giờ. Mở
mắt ra! Bạn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, bạn hiểu chứ? Thức dậy!
Tom
Hopkins nặng gần chín chục kí lô. Anh nở thêm một nụ cười sật sừ, rồi lại chìm
vào giấc ngủ say hơn trước. Đáng lẽ tôi phải dìu anh đi qua đi lại, nhưng làm
như thế đối với tôi không khác nào sai khiến cây kim của nữ hoàng Cleopatra nhảy
điệu luân vũ quanh phòng với mình. Hơi thở của Tom đã trở thành tiếng ngáy,
trong ca ngộ độc nha phiến đấy là triệu chứng nguy hiểm.
Rồi
tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi không thể dựng thân hình nặng nề của anh ta dậy được,
tôi phải cố làm đầu óc anh được phấn khích để tỉnh ngủ. “Làm cho anh ta tức giận”
là một ý trong hướng ấy. Tôi nghĩ: “Ý tưởng hay, nhưng làm cách nào?”. Cả bộ
chiến bào của Tom không hề có một kẽ hở nào để tôi có thể tấn công vào. Thằng bạn
của tôi thật đáng quý! Anh ta thật hiền hòa, lại còn là một trang thanh niên đối
xử với thiên hạ đẹp hết mức, tế nhị, chân tình, trong sạch như ánh mặt trời.
Anh ta đến từ nơi nào đấy ở miền Nam, vùng mà dân cư vẫn còn lý tưởng và biết
cách xử thế. Thành phố New York đầy quyến rũ thế mà không làm anh hư hỏng. Anh
ta vẫn còn bản chất tôn thờ phụ nữ theo kiểu cổ lỗ sĩ, việc ấy…Eureka! – tôi
nghĩ ra rồi! Trong một hai phút tôi chuẩn bị dàn xếp việc này trong óc tưởng tượng
của tôi. Tôi cười khúc khích một mình khi nghĩ đến chơi cái trò này với tên bạn
già Tom Hopkins. Rồi tôi nắm lấy vai anh mà lắc thật mạnh đến khi cả hai tai
anh cũng lắc lư. Tôi giả vờ chửi bới khinh miệt, chĩa ngón tay chỉ vào mũi anh
ta chỉ cách mấy phân. Tôi sắc lẻm gằn từng tiếng một:
-
Nghe tao đây này, Hopkins. Mày và tao đã từng là bạn thân thiết với nhau, nhưng
tao cho mày biết từ nay về sau tao không muốn tiếp cái thằng nào đốn mạt như
mày.
Tom
không có vẻ gì chú ý cho lắm. Hắn tỉnh queo:
-
Chuyện gì vậy, Billy? Quần áo của bạn mặc không vừa à?
Tôi
tiếp tục:
-
Nếu tao ở trong hoàn cảnh như mày, mà cảm ơn trời phật tao không như mày, tao
nghĩ tao không còn dám nhắm mắt mà ngủ. Cô gái mà mày bắt chờ đợi võ vàng ở dưới
miền Nam ấy – cô gái mà mày đã quên kể từ khi mày có tiền rủng rỉnh trong túi,
giờ ra sao rồi? Mày biết tao muốn nói gì. Trong khi mày còn là tên sinh viên y
khoa kết xác thì cô ấy còn xứng với mày. Nhưng bây giờ, mày đã là triệu phú,
tình đời đổi thay! Tao không biết cô nghĩ sao về hạng người mà cô vẫn tôn thờ -
mấy trang thanh niên miền Nam ấy. Hopkins, tao lấy làm tiếc phải nói ra mấy việc
này, nhưng mày đã che đậy kỹ quá và đóng trò tài quá đến nỗi tao không dám tin
là mày lại có thủ đoạn hèn hạ như thế.
Tội
nghiệp cho Tom! Tôi cố gắng lắm mới nhịn được cười khi thấy anh cỗ vùng vẫy khỏi
ảnh hưởng của nha phiến. Anh ta đang phẫn nộ rõ ràng, và tôi không trách anh.
Tom có tính nóng nảy của dân miền Nam. Hai mắt anh giờ đã mở ra, sòng sọc một
hai tia lửa. Nhưng nha phiến vẫn còn làm lú lẫn trí óc anh và cột lưỡi anh lại.
Anh lắp bắp:
-
L-l-lộn xộn…Tao s-sẽ băm thây mày…
Anh
cố nhấc người lên khỏi chiếc ghế bành. Với trọng lượng thân hình của mình, bây
giờ anh ta yếu ớt lắm. Tôi lấy một tay đẩy anh ngã vật xuống ghế. Anh ta nằm đấy,
trợn trừng như con báo trong một cái bẫy.
Tôi
thì thầm với chính mình: “ Thế là giữ hắn tỉnh được một chút, cái thằng khờ
già!” Tôi đứng dậy, đốt cái ống điếu, vì tôi cảm thấy cần hút thuốc. Tôi đi
vòng quanh một chút, tự khen ngợi mình về ý tưởng tuyệt diệu kia.
Tôi
nghe tiếng ngáy. Tôi nhìn lại. Tom lại ngủ tiếp. Tôi tiến đến, nện một quả đấm
vào cằm anh ta. Anh nhìn tôi, hiền lành và vô tư như một anh ngốc. Tai nhai cái
ống điếu của mình để tiếp tục nặng lời với anh ta. Tôi lăng mạ:
-
Tao muốn mày khỏi bệnh để cút khỏi đây càng sớm càng tốt. Tao đã nói cho mày biết
tao nghĩ về mày như thế nào. Nếu mày còn chút liêm sỉ, mày nên suy nghĩ cho kỹ trước
khi mày còn muốn thử giao du lần nữa với lớp người thanh lịch.
Tô
khịt mũi:
-
Cô ấy là một người con gái nghèo, phải không? Có phần quá vô vị, quá quên mùa đối
với bọn mình kể từ khi mình có tiền phải không? Mày cảm thấy xấu hổ đi với cô ấy
trên Đại lộ Sô Năm phải không? Hopkins, mày là thằng đốn mạt gấp bốn mươi lần
cái thằng đốn mạt. Ai màng đến tiền bạc của mày chứ? Tao không màng. Tao biết
chắc cô ấy không màng. Có lẽ nếu mày không có tiền, mày sẽ là một con người khá
hơn. Với tiền bạc, mày là tên khốn khiếp, và – tôi nghĩ câu này mới là đòn đau
– mày đã ruồng rẫy một con tim chung thủy. (Ai đời anh bạn cố tri Tom Hopkins lại
ruồng rẫy một con tim chung thủy!) Tao muốn tống khứ mày ra khỏi đây càng sớm
càng tốt.
Tôi
quay lưng lại Tom, nháy mắt với tấm gương soi. Tôi nghe tiếng anh ta cử động,
và tôi quay lại thật nhanh. Tôi không muốn cả thân hình gần chín mươi kí lô
nhào lên tôi từ sau lưng. Nhưng Tom chỉ xoay người một ít, đưa một tay lên che
mặt. Anh ta nói ít tiếng, rõ ràng hơn lúc trước:
-
Tao không thể…nói với mày…theo cách ấy…Billy, ngay cả nếu tao nghe thiên hạ đặt…đặt
điều về mày…Nhưng khi tao có thể…đứng dậy…tao sẽ bẻ cổ mày…đừng quên…
Tôi
cảm thấy một chút xấu hổ lúc ấy. Nhưng làm thế là để cứu Tom. Sáng ngày hôm sau,
khi tôi giải thích, hai chúng tôi sẽ cười xòa với nhau về chuyện này.
Trong
khoảng hai mươi phút, Tom chìm xuống trong cơn ngủ mê mệt, êm đềm. Tôi bắt mạch
anh, nghe ngóng nhịp hô hấp của anh, rồi để yên cho anh ngủ. Mọi việc đều trở lại
bình thường, và Tom đã qua cơn hiểm nguy. Tôi đi vào phòng bên và ngã vật xuống
giường.
***
Khi
tôi tỉnh dậy sáng hôm sau, tôi thấy Tom đã thức dậy trước tôi, ăn mặc chỉnh tề.
Anh ta trở lại hoàn toàn là con người của chính mình trừ các dây thần kinh có
phần run rẩy và cái lưỡi còn cứng đờ.
Tom
suy tư:
-
Mình thật là ngu quá. Mình còn nhớ khi mình uống thuốc, mình nghĩ cái chai
kí-nin ấy coi kỳ cục làm sao ấy. Bạn phải cực khổ lắm để cứu mình phải không?
Tôi
bảo với anh ta là không. Trí nhớ anh ta dường như quá yếu với mọi sự việc. Tôi
kết luận là anh không còn nhớ gì đến các nỗ lực của tôi nhằm giữ cho anh được tỉnh
táo, nên quyết định không cần giải thích. Tôi nghĩ vào lúc nào khác, khi anh đã
khỏi hẳn, hai chúng tôi có thể đùa cợt với nhau về việc này.
Khi
Tom chuẩn bị ra đi, anh dừng lại ở cánh cửa đang mở, bắt tay tôi:
-
Cảm ơn nhiều lắm, ông bạn tâm giao, đã cực nhọc nhiều vì mình, và cảm ơn về mấy
điều bạn nói. Bây giờ mình đi xuống phố để đánh điện cho cô bé.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com