Hai chàng trai
có khuôn mặt xương xương
Giả Bình Ao
Vũ
Công Hoan
Trên đoàn tàu từ Bắc xuống Nam, có
hai chàng trai khuôn mặt cùng xương xương gầy gầy. Chặng đường buồn tẻ. Cùng ngồi
trên một chiếc ghế, đã hơn mười hai tiếng đồng hồ, không ai nói với ai một câu,
cũng chẳng thiết nhìn nhau một cái.
Hình như do phản xạ của ánh mắt, thi
thoảng họ lại đối mặt nhau, người này liền nghĩ đến hình dáng vỏ quả hạnh đào,
người kia cũng xấu hổ quay lưng lại vì khuôn mặt mình cũng gầy gầy xương xương.
Đoàn tàu vẫn chạy, tiếng xóc ình
ình, ịch ịch cứ luôn luôn dai dẳng bên tai như ru ngủ.
Hai chàng trai có khuôn mặt xương
xương đã nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Đoàn tàu nghỉ ở ga Tây An, họ vẫn không thức.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng hỏi:
- Chỗ này đã có ai ngồi chưa?
Đang ngủ say, “hứ” một tiếng, hai
chàng trai mở mắt choàng dậy, lập tức tỉnh như sáo. Một cô gái rất xinh đẹp
đang đứng trước mặt.
Anh này đáp: “Chưa”. Anh kia cũng trả
lời: “Chưa”.
Hai chàng trai có khuôn mặt xương
xương cùng nhích người về hai bên ghế. Mặt ghế chật hẹp bỗng chốc rộng hẳn. Cô
gái ngồi vào giữa. Hai chàng trai có khuôn mặt xương xương ngửi thấy ngay mùi
thơm dìu dịu lẫn giữa hơi người và phấn thơm loại xịn. Hai anh cũng không còn
ngủ gật. Trong nửa tiếng đồng hồ, luôn luôn có vẻ không được tự nhiên lắm,
chàng trai mặt xương xương ngồi bên cửa sổ đã ba lần nhấc cổ áo. Lần nào nhấc
cũng liếc nhìn cái cổ trắng ngần của cô gái. Còn chàng trai mặt gầy gầy ngồi ở
bên này, cứ cúi đầu ngắm nhìn hai bàn chân nhỏ nhắn của người đẹp đi trong đôi
giày da cao gót. Cô gái luôn ngồi thẳng người, mặt lạnh như tiền. Chiếc túi
xách tay để trên chân.
Hết quả núi đất vàng này đến trái
núi đất vàng khác cứ loang loáng lướt qua bên ngoài. Cuối cùng chàng trai ngồi
cạnh cửa sổ lên tiếng:
- Cô có chiếc túi đẹp quá!
- Thật sao? - cô gái đáp lại.
- Đúng, đẹp lắm! - chàng trai ngồi
bên kia phụ họa.
- Túi của hai anh cũng kiểu này phải
không?
Cô gái cười, ngước nhìn lên mắc áo
bên cửa sổ toa. Trên móc áo đang treo túi da của hai chàng trai mặt xương
xương. Cô cũng treo chiếc túi da của mình lên móc.
- Em mua ở Bắc Kinh đấy - cô nói.
- Tôi cũng mua ở Bắc Kinh.
- Tôi cũng mua ở Bắc Kinh.
Cô gái lại ngồi ngay ngắn. Hai chàng
trai bắt đầu nhúc nhích không ngừng. Hai tay lúc ôm ngực, khi để trên đầu gối,
lại hình như vô tình ngoái đầu nhìn trước nhìn sau toa. Nhưng lần nào ánh mắt
cũng lướt cực nhanh trên mặt cô gái. Về sau, chàng trai mặt xương xương bên cửa
sổ cất tiếng hỏi cô gái từ đâu đến, đi về đâu. Hỏi câu nào, cô trả lời câu ấy.
Chàng trai mặt xương xương ngồi phía trong cũng biết cô đi công tác đến Bắc
Kinh, Trịnh Châu và Tây An.
- Tôi cũng đến Bắc Kinh công tác -
chàng trai mặt xương xương ngồi bên cửa sổ vui vẻ nói - Đúng là một thành phố lớn,
Bắc Kinh không thiếu một thứ gì. Chiếc túi da này, trông dáng nền nã biết chừng
nào! Đôi giày da bạn đi cũng là hàng Bắc Kinh phải không?
- Không phải - cô gái đáp.
- Nên mua một đôi Bắc Kinh sản xuất.
Bạn nhìn này, mình đã mua một đôi - chàng trai lấy ra một hộp giấy từ trong túi
xách to dưới gầm ghế. Quả nhiên bên trong có một đôi giày da kiểu đàn ông - Da
tốt lắm! Kiểu rất đẹp! Sản phẩm của Bắc Kinh hết chê. Đâu có như giày da sản xuất
ở tỉnh lẻ. Khiếp, mặt da nhăn nha nhăn nheo, kiểu dáng xấu ơi là xấu...
Cô gái xem đôi giày, khe khẽ nói:
- Giày này không phải Bắc Kinh sản
xuất.
- Sao lại không phải Bắc Kinh? Mình
vào cửa hàng Vương Phủ Tỉnh, trông thấy người ta xếp hàng mua đông lắm. Người Bắc
Kinh đã xếp hàng chắc chắn là hàng tốt. Mình cũng đứng vào hàng, đến nơi thì ra
bán giày da. Quả là hàng xịn, cũng mua một đôi, còn không phải hay sao?
- Giày này sản xuất ở Thiên Thủy -
cô gái lại nói.
- Chuyện đùa, Thiên Thủy chúng ta
làm gì sản xuất được giày da này.
Cô gái đưa đôi giày ra, chàng trai mặt
xương xương bên này nhìn kỹ trên đế giày, quả nhiên có hai chữ Thiên Thủy, nét
mặt lập tức tiu nghỉu:
- Sao lại thế nhỉ? Sao lại có chuyện
này nhỉ?
Chàng trai mặt xương xương bên kia
cười khẩy.
- Anh cười cái gì? - chàng trai bên
này xấu hổ trở nên gắt gỏng.
- Tôi cười Trung Quốc mình to thật...
Đất nước Trung Quốc cũng to quá. Hôm
nay lạnh thế, nửa tiếng đồng hồ lại phải ra buồng vệ sinh. Chàng trai ngồi bên
cửa sổ đi ra buồng vệ sinh. Cô gái cười nhưng không thành tiếng, lấy một quyển
tạp chí trong túi ra xem. Chàng trai bên này nhìn cô gái giở từng tờ, trông rõ
đây là một quyển họa báo điện ảnh, có nhiều ảnh màu các ngôi sao.
- Bạn có thích xem phim không? -
chàng trai hỏi.
- Thích - cô gái gật gật đầu.
- Hiện nay ăn khách nhất là diễn
viên đóng phim! Một ông chủ tịch tỉnh có mấy ai biết, nhưng Lưu Hiểu Khánh ai
cũng biết.
Cô gái im lặng.
- Mình cũng đã nhìn tận mặt Lưu Hiểu
Khánh.
- Thế ư?
- Thật ra cũng thường thôi. Đứng
trong đám người trên đường phố Bắc Kinh, cô ta không có gì nổi bật. Mình dám
nói gái Bắc Kinh hiện giờ Tây lắm, cô nào cũng y như diễn viên.
Cô gái quay người đi, vừa vặn trông
thấy chàng trai mặt xương xương từ buồng vệ sinh đi về. Chàng trai vội đưa tay
vuốt tóc, tươi cười.
- Bắc Kinh là một thành phố lớn mà -
cô gái nói.
- Bạn đã vào vườn thú Bắc Kinh chưa?
- chàng trai mặt xương xương bên này nói tiếp - Mình đã đi khắp lượt mọi công
viên ở Bắc Kinh, có thể nói nơi du khách đông nhất là vườn thú. Trong số du
khách ở vườn thú, nam nữ thanh niên lại đông nhất. Muốn chọn diễn viên, đến đấy
chắc sẽ có vai tốt.
- Thật sao?
- Hiện giờ phim ảnh phần nhiều là
chuyện tỏ tình, con trai con gái vào vườn thú, vừa ôm vừa hôn, đúng là mình
không dám đến sau một bụi cây, sau một quả giả sơn. Có phải người vào vườn thú
thú tính cũng trỗi dậy không nhỉ?
Cô gái bật cười.
- Thật đấy, mình luôn luôn suy nghĩ
vấn đề này, rất muốn viết.
- Anh viết được à?
- Nghiệp dư thôi.
- Ô, nhà văn nghiệp dư! Anh đã đăng
tác phẩm ở đâu?
Chàng trai mặt xương xương bên cạnh
cửa sổ cũng tỏ ra ngạc nhiên.
- Chưa từng đăng ở đâu.
Cô gái “ơ” một tiếng. Chàng trai mặt
xương xương bên cạnh cửa sổ cũng lập tức ho rũ rượi, nhổ ra một bãi đờm.
- Kỳ thực, tác phẩm được in chưa hẳn
đã hay. Nếu được in, tác phẩm của mình dứt khoát sẽ xôn xao dư luận. Bạn không
tin ư? Bạn biết nhà văn Vương Mông, Trương Khiết và Lưu Tâm Vũ không?
- Họ đều là nhà văn có tên tuổi!
- Mình đã từng gửi thư cho các nhà
văn ấy.
Chàng trai mặt xương xương ngồi cạnh
cửa sổ bắt đầu uống nước, ăn táo và bánh điểm tâm, cứ mời cô gái hết lần này đến
lần khác. Chàng trai mặt xương xương ngồi bên này rất khó chịu. Được cái cô gái
luôn trả lời một cách lịch sự: “Cảm ơn”.
- Ăn một chút thôi, ra khỏi nhà mà,
đây là bánh điểm tâm của Bắc Kinh, ngon cực kỳ. Bánh điểm tâm quê chúng mình,
nói một câu hơi bị ngoa, ném qua cửa sổ toa không những không bẹp mà còn lõm đường
ray.
- Bắc Kinh thứ gì cũng tốt! - cô gái
mím môi nói.
- Người Bắc Kinh mọi thứ đều tốt,
mình đề cao người ta, nhưng trong họ có người coi thường mình.
Chàng trai mặt xương xương ngồi bên
này nói chen vào:
- Mọi thứ hàng hóa của họ đều từ đâu
đến? Ngay đến giày da cũng phải chi viện!
Chàng trai mặt xương xương ngồi bên
cửa sổ liền phản ứng:
- Anh đùa cợt ai thế?
- Tôi bảo người Bắc Kinh đấy.
- Họ coi thường anh như thế nào? -
cô gái hỏi.
- Khi mua bánh điểm tâm ở cửa hàng
Tây Đơn, mình hỏi một anh chàng: “Đồng chí ơi, cầu nổi Bắc Kinh của các đồng
chí ở đâu?”. Anh chàng ấy nói đi phố nào, qua ngõ nào, rẽ trái, ngoặt phải, giọng
lưỡi cứ uốn đi uốn lại nói một thôi một hồi.
- Trả lời thế là rất tốt với anh đấy
chứ?
- Nhưng nói xong anh ta lại bảo:
“Này đồng chí, lần sau không nên nói: “Cầu nổi Bắc Kinh của các đồng chí. Bắc
Kinh là của nhân dân cả nước, đâu phải Bắc Kinh của chúng tôi?”. Nói thế chẳng
phải coi thường mình là gì?
Cả ba người cùng cười. Cười xong,
hai chàng trai có khuôn mặt xương xương còn định nói nữa nhưng ngay tức thời
không biết nói gì. Hai chàng rất mong cô gái nói gì đó, nhưng cô cũng im bặt.
Đoàn tàu bắt đầu chui qua một đường
hầm. Tiếng ầm ầm bao phủ toàn bộ không gian. Ra khỏi đường hầm, chàng trai mặt
xương xương bên cửa sổ đang định nói, đã nhìn thấy cô gái tựa vào ghế nhắm mắt
lại, đành phải thôi. Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, đoàn tàu lắc lư một cái, cuốn
tạp chí trong tay cô gái rơi xuống, chàng trai mặt xương xương ngồi bên này nhặt
lên, khe khẽ đẩy cô gái:
- Sách của bạn rơi này.
Cô gái dụi mắt, gật đầu cảm ơn.
- Anh không ngủ à? - cô hỏi.
- Mình đang nghĩ một vấn đề.
- Vậy ư?
- Viết xong một tiểu thuyết, mình
đưa cho một ban biên tập địa phương. Đọc xong, biên tập viên bảo nhạt toẹt.
Mình bảo, được rồi, chủ đề tôi viết là nhạt toẹt, anh nhận ra được tôi cũng đã
đạt mục đích.
- Biên tập viên sắp sửa in cho anh
chứ?
- Ồ, mình nghĩ thế nào cũng có ngày
cuốn tiểu thuyết chào đời.
- Anh tự tin gớm nhỉ?
- Đương nhiên con người phải có lòng
tự tin, phải có sự theo đuổi! Nhưng sự đời gian nan quá, luôn luôn trêu đùa
mình. Ví dụ chuyện sáng tác, mình luôn luôn tin chắc mình có tế bào nghệ thuật.
Mình biết tưởng tượng, nghĩ được đủ mọi thứ. Nhưng hiện tại mấy vạn chữ chưa
lên khuôn in. Hiện thực luôn luôn trớ trêu đối với mình.
Chàng trai mặt xương xương ngồi bên
cạnh cửa sổ đang nhổ râu trên môi, sau đó búng đi.
- Tự trớ trêu với chính mình!
- Anh mới là kẻ tự trớ trêu với
chính mình!
- Hứ!
- Hứ hứ!
Cô gái cười khúc khích.
Trong tiếng cười, cả hai chàng trai
cùng im lặng khiến cô gái cảm thấy mình không nên cười nữa. Cô cũng im lặng, nhắm
mắt ngủ. Cô gái ngủ khiến hai chàng trai mặt xương xương cũng tiêng tiếc. Một
anh quay đầu nhìn cửa sổ, ngắm mặt cô trên kính. Một anh luôn luôn cúi xuống ngẩng
lên, nhìn trộm cô gái cực nhanh. Cả hai đều mong cô tỉnh ngủ, nhưng cô vẫn ngủ
say.
Chàng trai ngồi bên cửa sổ bắt đầu
viết gì đó lên một tờ giấy rồi gấp lại tử tế, cầm trong lòng bàn tay. Sau đó,
khi chàng trai ngồi bên này và cô gái đi ra buồng vệ sinh, anh ta vội vàng nhét
mẩu giấy vào túi da của cô gái. Nhưng anh ta đã nhét nhầm vào túi da của chàng
trai ngồi bên này.
- Giời phù hộ, liệu cô ấy có trả lời
mình không?
Hai tiếng đồng hồ sau, đoàn tàu đỗ lại,
nghỉ mười lăm phút ở một ga. Tất cả hành khách đều xuống sân ga vận động tay
chân. Chỉ có một mình chàng trai ngồi bên này gục đầu xuống bàn nhỏ trước cửa sổ,
hí hoáy viết gì đó rồi cũng nhét vào túi da của cô gái. Nhưng cũng nhét nhầm,
túi da đó lại là của chàng trai ngồi bên cửa sổ.
Đoàn tàu lại vận hành. Ba người lại
ngồi xuống. Hai anh chàng mặt tươi rói. Sau đó cả hai yên tâm ngủ, ngủ rất say,
say lắm. Khi họ thức dậy, không biết cô gái đã xuống tàu tự bao giờ.
Trời sáng, hai anh chàng có khuôn mặt
xương xương gầy gầy cũng lần lượt xuống ga.
Về đến nhà, mở túi ra, cả hai anh đều
thấy có một bức thư tỏ tình ngắn gọn. Một anh thư để lại ghi địa chỉ là Nhâm Tử
Mỹ, số nhà A, ngõ B, phố C thành phố Thiên Thủy, yêu cầu nếu đồng ý mong viết
thư trả lời. Còn anh kia thư để lại cũng yêu cầu trả lời theo địa chỉ Lưu Vân
Xuân số nhà X, ngõ Y, phố Z Dương Bình quan. Hai chàng trai có khuôn mặt xương
xương mừng quýnh, nói thầm: “Mình viết thư tỏ tình với cô ấy, cô ấy lại cũng viết
thư tỏ tình với mình!Thật là một sợi tơ hồng nối nhân duyên ngàn dặm”.
Thế là hai người cứ năm ngày một bức
thư gửi cho nhau, nói cho bằng hết chuyện ân ái ở cõi trần. Hai tháng sau họ
quyết định gặp mặt nói chuyện, hẹn nhau chờ ở dưới cột điện bên phải cổng nhà
ga thành phố Bảo Kê vào một ngày nào đó.
Hôm nay, hai chàng trai có khuôn mặt
xương xương lại gặp nhau một lần nữa. Anh nào cũng hậm hực bảo chờ một người,
nhưng không anh nào chịu nói người mình chờ là ai. Anh này mong anh kia mau mau
rời khỏi nơi đây, nhưng không anh nào chịu đi. Mãi đến lúc trời tối, họ hoàn
toàn thất vọng đành phải lủi thủi ra về.
Về nhà, anh nào anh nấy lại gửi thư
đi. Bốn hôm sau cả hai đều nhận được thư trả lời. Nội dung thư gần như đều
trách bạn gái không đến đúng hẹn.
“Bạn biết không? - thư viết - Mình tự
tin vào mối tình của chúng ta biết chừng nào! Nhưng sự thất hẹn của bạn khiến
mình buồn vô cùng. Mình không muốn bị trêu đùa mãi nữa. Mình bị trêu đùa đã quá
nhiều. Quả thật mình không rõ tại sao bạn lại đùa cợt mình như thế? Lẽ nào số
phận mình cứ luôn bị đùa cợt? Bạn thân mến! Bạn nói đi! Sao lại thế? Sao lại thế?”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com