Bà lái đò
Nguyễn Công Hoan
Chúng tôi tới một bờ sông và phải qua
con sông khá rộng ấy. Chà, chúng tôi thở phào một hơi khoan khoái: Chúng tôi sẽ
được nghỉ ngơi trên thuyền. Một người đàn bà ngoại bốn mươi, ngồi cạnh một thằng
bé chừng tám chín tuổi, hướng mặt ra sông, đang vót tre bằng con dao nhọn.
Thấy
tiếng động, người ấy quay nhìn chúng tôi và có ý hớt hải, thu xếp các thứ rồi một
tay cầm dao, một tay dắt con, nhảy xuống thuyền. Bà ta lay nhố vội vàng cải sào
cắm chặt vào bùn, rồi đẩy mạnh chiếc thuyền nan.
Con
thuyền chổng mũi lên trời, vỗ sóng đành đạch, nhảy chồm ra xa. Nhưng không hiểu
sao tự nhiên nó quay lại ghé vào bờ.
Đồng
chí Việt Nam muốn chừng hiểu ý, nói:
-
Bà cho chúng tôi sang sông với chứ. Sáu người chở không nặng lắm đâu.
-
Vâng, cháu ghé vào chỗ khô để các ông khỏi lấm giầy.
Chúng
tôi xuống thuyền, ngồi thăng bằng thì thuyền quay mũi. Chúng tôi duỗi chân cho
đỡ mỏi, rồi lấy thuốc lá ra hút. Chúng tôi nói chuyện với nhau về các khúc sông
bên châu Âu. Gió hiu hiu lướt trên da chúng tôi mát rượi. Sóng phản ánh vàng, mặt
nước chói như gương. Quá nửa bên này, yên lặng, thuyền tới chỗ chảy xiết.
Chúng
tôi phải vịn vào nhau để ngồi cho vững. Bỗng tự nhiên con thuyền chòng chành, đảo
lộn đi, hắt thằng bé con xuống nước. Đồng thời chúng tôi nghe tiếng bùng bục:
người đàn bà tay cầm con dao nhọn đang xỉa đâm nát cả phía lái.
Nước
ùa vào và trong khoảnh khắc, cả chúng tôi băng ra giữa dòng. Trước thế nguy,
chúng tôi giữ bình tĩnh.
-
Anh em! Phải cứu lấy đàn bà và trẻ con!
Lệnh
đưa ra, chúng tôi hết sức.
Chúng
tôi chống nhau với sóng, với xoáy, để đuổi kịp những cái đầu lúc nhô lên, lúc
thụt xuống, theo đà nước đỏ ngầu.
Anh Bảo - tên Việt Nam của đồng chí Đức
- đã nhanh tay ôm được thằng bé và cõng nó vào bờ.
Còn
chúng tôi đuổi theo người mẹ. Nhưng hễ nắm được cánh tay, thì người đàn bà quái
gở ấy lại giãy giụa, hình như muốn chạy trốn.
Nhưng
không thể. Chúng tôi phải cứu. Và sau hết, bà ta cũng được dìu vào bờ. Chúng
tôi đặt hai mẹ con nằm trên cỏ, xúm lại chữa. Cả hai người đã nôn ra được nhiều
nước và đã thở được đều.
Chừng
nửa giờ sau, bà lái đò mới mở đôi mắt mệt nhọc nhìn chúng tôi, thở dài, nhắm mắt
lại. Biết rằng bà ta đã tỉnh, đồng chí Việt Nam hỏi:
-
Tại làm sao bà nỡ xử với chúng tôi như thế?
-
Họ là người Pháp, chúng tôi không chở cho giặc!
Chúng
tôi kinh ngạc nhìn nhau. Đồng chí Việt Nam mỉm cười:
-
Các đồng chí này không phải là người Pháp mà người châu Âu, giúp Chính phủ ta
đánh Pháp đấy bà!
Bà
lái đò uể oải nhìn chúng tôi một lượt, rồi không hiểu bà ta có tin hay không, lại
thấy bà ta nhắm mắt như trước.
-
Thế nếu các đồng chí này là người Pháp, sao bà còn để xuống thuyền?
-
Tôi cũng tính chạy, nhưng sau sực nghĩ ra là các ông có súng, không để các ông
xuống cũng chết. Đằng nào cũng chết, thà tôi chết mà giết được tất cả có hơn
không?
Chúng
tôi kinh ngạc nhìn nhau. Đồng chí Việt Nam lắc đầu hồi hỏi:
-
Nhà bà ở đâu?
-
Tôi không có nhà, chi có chiếc thuyền ấy.
-
Thế gia đinh bà có những ai? Chúng tôi muốn vào thăm.
-
Tôi goá, chỉ có một thằng bé.
Bà thở mắt ra nhìn con, rồi quờ tay sờ
trán và ngực nó.
(Thuật theo lời một đồng chí Tiệp Khắc
tháng 8-1948)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com