Bài tình ca nhỏ
Khánh Ly
Tất cả những sự việc đã xảy ra, đã
qua. Tất cả những khuôn mặt đã xa khuất mịt mù. Tất cả những gì gọi là hạnh
phúc hay nỗi đau của một thời nào đó, chúng ta không còn nhìn thấy, tìm lại được.
Tôi gọi đó là kỷ niệm. Tôi không có quá khứ, dĩ vãng như mọi người thường đề cập
tới. Tôi chỉ có kỷ niệm và đó là tất cả gia tài tôi cưu mang cho đến một ngày
nào đó.
Cái gì không còn nhìn thấy, không
còn sờ tới được, dẫu chỉ một vài giây đồng hồ trước. Duy chỉ có kỷ niệm là bất
biến. Nếu trong cuộc sống có một điều gì đó không thể thay đổi được thì đó là kỷ
niệm. Những sự việc, những con người, đẹp có, xấu có đã bỏ chúng ta mà đi. Tuổi
trẻ đã bỏ chúng ta. Mầu trong của mắt. Mầu xanh của tóc. Mầu hồng của môi. Ðã bỏ
chúng ta. Lạnh lùng, tàn nhẫn và hồn nhiên.
Ở tuổi ba mươi, bốn mươi hay đã bước
qua ranh giới nửa đời người như tôi hiện nay. Kỷ niệm không hề phôi pha theo
ngày tháng. Mỗi ngày qua, chân bước tới gần cái cõi đi về. Tôi càng thấy gắn bó
với kỷ niệm, như chỉ có kỷ niệm bây giờ mới trọn vẹn là của riêng tôi, như chỉ
có những người đã xa đời, mới thuộc về tôi mãi mãi. Vì một lẽ nào đó, tôi thường
“sống” với người đã khuất nhiều hơn, trân quý hơn, yêu thương và cảm thấy yên
tâm hơn, được an ủi chia sẻ nhiều hơn. Ai đã từng trải qua nhiều ngang trái nghịch
cảnh, cay đắng oan khiên, sẽ hiểu vì sao tôi có nhiều cái... khác người.
Mỗi người một cách sống là điều tự
nhiên từ ngàn xưa. Ôi, khi ta đói, kỷ niệm có cho ta no. Khi ta lạnh, kỷ niệm
có làm cho ta ấm. Khi ta nghèo, kỷ niệm có làm cho ta khá hơn. Có nhiều người
nghĩ như vậy và họ nghĩ đúng. Kỷ niệm không là miếng cơm manh áo hay tiền bạc
trong đời sống. Kỷ niệm đẹp đẽ hơn, cao hơn, thiêng liêng hơn. Kỷ niệm làm đời
sống chúng ta thăng hoa trong sáng và thánh thiện. Tôi thật tình tiếc cho những
ai coi thường kỷ niệm hoặc có mà không biết giữ. Những người đó, tâm hồn mới
nghèo nàn làm sao. Chúng ta có thể dời núi, lấp biển nhưng bản tính con người
là điều không bao giờ thay đổi. Thật đáng tiếc.
Có nhiều đêm chợt thức giấc nhìn ra
vườn, vầng trăng tròn tỏa ánh sáng soi rõ từng ngọn cây, khóm cỏ giống hệt như
một đêm trăng quê nhà cũng trong một khu vườn nhỏ, có những kẻ quên đời sống
quanh mình, cùng nhau uống rượu, ngâm thơ đàn hát dưới “nắng khuya”. Những đêm
nằm nghe mưa buồn rào rạt, chợt nhớ những chiều mưa xưa cùng theo nhau ra quán
ngồi, im lặng bên nhau nghe những giọt cà phê tí tách rơi, im lặng bên nhau
nhìn người người, ngựa xe ngược xuôi. Những giây phút im lặng đã nói với nhau
biết bao điều không thành tiếng. Buổi sáng cây cỏ còn lấp lánh sương mai, im lặng
đi bên nhau dưới hàng thông từ bao năm reo mãi những điệu nhạc vi vu buồn bã
bên mặt nước câm nín chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm.
Buổi trưa trời cao xanh thẳm, nắng
đuổi nhau theo gió trên thảm cỏ quen, cỏ cây dàn nằm thênh thang lắng nghe bước
chân nhẹ nhàng lúc xa, lúc gần của hai kẻ quên đời. Chiều có mưa bụi dăng dăng
qua thành phố, quán cà phê vắng, hương ca phê thơm lừng, vẫn chỉ hai người
khách quen ngồi đó, im lặng bên nhau. Có gì quan trọng đâu. Không, không có gì
cả, có nhau là điều đáng nói và họ đã có nhau trong suốt cuộc đời.
Ðà Lạt đẹp. Ðà Lạt hiền. Ðà Lạt thơ
mộng. Ðà Lạt bao dung. Ðà Lạt thủy chung. Ðịnh mệnh khởi đi từ một nơi như thế.
Tại sao không là Sàigòn. Tại sao không là Huế. Không, Sàigòn và Huế không phải
là Ðà Lạt. Không bao giờ nên mọi sự phải khởi đi từ đó. Một sự tình cờ, mà ngẫm
lại thì không đúng, không phải. Rõ ràng là sự sắp đặt của cái mà chúng ta gọi
là Ðịnh Mệnh. Một người lưu lạc từ sông Hồng, một người rời xa sông Hương để gặp
nhau vào một đêm có mưa và gió đầy trời, ở cái thành phố nhỏ bé, nhìn ai cũng
là bạn. Cái thành phố đó nếu bạn đến một lần là sẽ nhớ mãi. Ðến rồi không muốn
rời đi. Ði rồi lại muốn trở lại. Nhưng đó là Ðà Lạt của 40 năm về trước, một Ðà
Lạt hiền lành như ngô khoai, trong sạch đẹp đẽ thơm như hoa hồng nhung, ngọt
ngào như chuối La Ba và thủy chung như những hàng thông thẳng đứng suốt đời chỉ
reo mãi một khúc nhạc hiền hòa.
Là một người sống đời ca hát, có dăm
ba mối tình lớn, tình con, chân đã đi mòn mỏi trên quê hương, rồi năm châu bốn
biển, đã gặp gỡ cả triệu người. Mưa bão cũng đi. Nắng gió cũng đi. Ði đến không
còn biết mình đi đâu. Không cần biết vì bốn biển là nhà, nhìn đâu cũng thấy quê
hương, nhìn ai cũng là anh, chị em, chắc chắn những người cùng một kiếp sống
như tôi, phải có nhiều điều để nhớ mà tôi gọi là kỷ niệm. Qua một cánh rừng,
ngang qua một cây cầu. Dừng lại ở một góc phố. Ngồi xuống uống một ly cà phê
nơi quán nhỏ ven đường, thậm chí nhìn từng ngọn cây, bụi cỏ bên lề, lòng tôi
cũng xao xuyến xót xa. Có lúc bàng hoàng ngẩn ngơ, tưởng chừng như trong một
cơn mơ, tưởng chừng một khuông mặt, một dáng người thương yêu, thấp thoáng đầu
phố, tưởng chừng như chỉ cần đưa tay ra những ngón tay tháp bút gầy guộc quen
thuộc kia chạm vào tay mình. Nhưng rồi tôi hốt hoảng đến bật khóc vì trong tay
tôi, chỉ có bàn tay lạnh giá của chính mình và góc phố kia chỉ là một khúc
quanh hiu quạnh.
Nhiều khi ngồi một mình, lòng trống
rỗng, đầu trống rỗng. Tôi không thể nghĩ đến bất cứ một điều gì . Dường như
trái dất đã sạch trơn, chẳng còn gì hoặc là tôi ngồi đó nhưng hồn tôi không còn
ở trong tôi . Một cái xác, một người chết và đối với người chết, không có vấn đề
gì được đặt ra vì sẽ không có câu trả lời . Người chết không biết nói . Nhưng lại
có những lúc tôi vùi mặt vào gối khóc nức lên từng hồi . Lòng nặng trĩu những kỷ
niệm đớn đau không hề phai nhòa theo thời gian. Nghĩ đến người này, người kia,
nghĩ đến đời mình, tim muốn vỡ ra trăm ngàn mảnh. Cũng nhiều đêm tôi nằm chong
mắt nhìn bóng đêm vây phủ, nước mắt lặng lẽ rơi . Cứ thế cho đến lúc thiếp đi .
Tôi đã hiểu thế nào là khóc lẻ loi một mình.
Tôi cũng có những niềm vui chứ không
phải lúc nào cũng ôm mối sầu thiên thu ấy . Gia đình tôi tương đối là bình yên
về mọi mặt. Không có những nặng nhẹ giận hờn. Cả hai vợ chồng đều đứng trên đỉnh
dốc của đời, một cuộc đời quá nặng nhọc mệt mỏi mà cả hai đều nhận thức được, đều
nhìn thấy những chịu đựng câm nín của nhau, cùng cố tránh cho nhau những muộn
phiền nếu cảm thấy mình có thể gánh vác được . Vợ chồng về già nếu có thể sống
với nhau đến già, có thể trở thành hai người bạn. Ðây là một điều tốt vì có nhiều
điều, vì là vợ chồng, sẽ không thể chịu đựng nổi, nhưng nếu là bạn, sự việc sẽ
đơn giản hơn khi có thể nói với nhau tất cả những điều tưởng không thể nói được,
có đôi lúc tôi tâm sự với bạn một vài điều riêng . Song đó là chuyện của mười
năm về trước, giờ đây chúng tôi sống đúng là đôi bạn già, nương tựa nhau lúc
chiều tới . Còn cái gì mà phải giấu giếm nhau ở tuổi này . Duy có một điều, kỷ
niệm riêng tư của mỗi người dường như vẫn là những điều riêng tư được cả hai tự
động tôn trọng. Không thể chia sẻ, không thể an ủi. Rất tôn trọng.
Dĩ nhiên không phải cuộc sống chung
26 năm không có những cay đắng . Phải nói là nhiều đấy, nhưng tôi, phải, chính
tôi là người quyết định, không thay đổi làm gì nữa và làm cho cuộc sống chung
trở nên có ý nghĩa, trở nên đáng sống. Làm cho người này trở nên sự cần thiết của
người kia . Làm cho nơi chốn này là nơi chốn để lúc nào cũng mong trở về mà
không có sự sợ hãi hay vì không còn sự chọn lựa nào khác . Những kỷ niệm giữa
cuộc sống chung quả có lúc làm tôi buồn tủi . Tôi không hề quên. Không thể
quên, thế nhưng tôi xem đó như những thử thách, những chuyện nhỏ đời thường. Bởi
cuộc đời, đâu phải lúc nào cũng cho ta sự ngọt ngào, mà nếu tôi là người đòi hỏi
như thế, tôi đã tự làm khổ tôi trong 26 năm dài . Thỉnh thoảng hai vợ chồng ngồi
ôn lại những vui buồn xa xưa mà tưởng như chuyện của ai đó . Dưới mái nhà này
là sự bình yên bởi tôi muốn như thế.
Nếu có điều gì làm tôi đau lòng, ấy
là tại tôi . Tôi muốn sống bình yên nhưng tâm tôi chưa yên. Tôi nhạy cảm quá .
Tôi dễ vỡ quá, cho dù dưới mắt nhìn và sự nhận xét của nhiều người thì tôi là một
người bản lãnh, can đảm. Ðiều này thật ra cũng không có gì gọi là sai hay xa sự
thật bởi vì nếu tôi không can đảm, liệu giờ này tôi còn sống nổi với bao nhiêu
tang thương chưa giây phút nào nguôi ngoai trong từng hơi thở . Cái gọi là bản
lãnh, can đảm đôi khi chỉ là sự dối lừa, là cái vỏ mầu mè bên ngoài mà nó cũng
có thể được xem như thái độ bất cần của một người chẳng mấy tha thiết đến cái gọi
là ngày mai, của một người không mấy bình thường nếu không muốn nói là Ðiên. Thấy
đời chán quá, chán đời quá, mà vẫn cứ ôm lấy cuộc đời . Là vì sao . Vì còn nhớ
đến nhiều người . Vì còn nhiều người, nhiều điều để nhớ . Vì rằng đôi lúc tưởng
đã quên nhưng cũng lại chỉ tự lừa dối mình mà thôi . Tôi không hề quên những điều
cần phải nhớ và rồi chẳng có gì an ủi cho bằng đến một lúc nào đó như lúc này,
tất cả oan khiên sẽ mở ra . Phải được mở ra, nào phải chỉ mười năm, đã 40 năm rồi
đó . Nếu không phải là bây giờ, sẽ chẳng còn bao giờ nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com