Kiến và ve sầu
William Somerset
Maugham
Prusten dịch
Khi còn nhỏ, tôi thường được nghe kể những câu chuyện ngu ngôn của La Fontaine và người ta không bao giờ quên giải thích cho tôi rất cẩn thận về ý nghĩa của câu chuyện. Trong số đó có chuyện Kiến và Ve sầu mà người lớn thường dùng để thuyết phục bọn trẻ rằng trong thế giới không hoàn hảo này người chăm chỉ luôn được đền bù và những kẻ lười biếng sẽ bị trừng trị. Trong câu chuyện ngụ ngôn đáng trân trọng này - tôi xin được kể lại một giai thoại rất phong nhã nhưng không chính xác mà hầu như ai cũng biết – Kiến làm việc cần cù suốt mùa hè để tích đồ dự trữ cho mùa đông trong khi Ve sầu suốt ngày chỉ ca hát dưới ánh nắng mặt trời. Khi mùa đông đến, Kiến có đầy đồ dự trữ còn Ve sầu thì chẳng còn gì để ăn nữa, nó phải đến nhà Kiến xin ăn. Và đây là câu trả lời của Kiến:
- Chị đã làm gì trong suốt mùa hè?
- Ngày đêm tôi ca hát, cho mọi người
cùng nghe.
- Chị hát à? Vậy giờ hãy nhảy múa đi.
Chưa bao giờ tôi thích coi trọng bài học
của câu chuyện này, có lẽ không phải vì tính chống đối mà là bởi tính trẻ con
hay coi nhẹ những lời giáo huấn. Lúc đó tôi đứng về phía Ve sầu và mỗi khi nhìn
thấy một con kiến tôi không thể ngăn mình lấy chân di lên nó. Cái phản ứng đơn
giản ấy – sau này tôi hiểu là hoàn toàn thuộc bản năng của con người - là để thể
hiện sự phản đối với lẽ thường.
Một ngày nọ khi nhìn thấy George Ramsay
ngồi ăn trưa một mình trong nhà hàng tự nhiên tôi lại nghĩ tới câu chuyện ngụ
ngôn ấy. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một gương mặt buồn đến vậy. Đôi mắt vô hồn
nhìn thẳng về phía trước. Như thể tất cả những bất hạnh trên thế giới này đều
trút xuống đầu ông ta. Ông ta làm cho tôi cảm thấy thương hại và tôi đã đoán
ngay được rằng ông em trai bất hạnh của ông ta đã lại gây chuyện rồi. Tôi đến tận
bàn bắt tay ông ta hỏi thăm.
- Tôi đang rất buồn. - Ông ta nói.
- Lại là Tom ư?
- Đúng thế, lại là nó. – Ông ta nói và
thở dài.
- Tôi không hiểu tại sao ông không bỏ mặc
hắn đi. Ông đã làm tất cả cho hắn. Từ lâu rồi ông vẫn biết là vô phương cứu chữa
với hắn rồi cơ mà.
Tôi nghĩ rằng không một gia đình nào mà
không có chuyện. Đã hai mươi năm nay rồi Tom đã gây khó khăn cho gia đình mình.
Mọi sự đã khởi đầu rất tốt đẹp: Tom làm nghề kinh doanh, đã có vợ và hai con.
Gia đình Ramsay rất có tiếng tăm và người ta hoàn toàn có thể tin tưởng rằng
Tom sẽ có một sự nghiệp đáng nể và sẽ là một người có ích cho xã hội. Thế nhưng
một ngày anh ta tuyên bố một cách tự nhiên rằng mình không thích công việc và
cuộc sống hôn nhân không phù hợp với mình. Rồi anh ta bỏ công việc, bỏ vợ ra
đi, bỏ ngoài tai mọi lời khiển trách. Số tiền tiết kiệm đã cho phép anh ta sống
hai năm hạnh phúc, du lịch khắp các thủ đô Châu Âu. Anh ta làm tất cả những gì
mình thích. Thỉnh thoảng tin tức về anh ta đến tai gia đình và họ rất phẫn nộ.
Họ lắc đầu và tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi anh ta hết tiền. Và họ đã nhanh
chóng biết được điều đó: anh ta bắt đầu vay mượn tiền.
Đó là một người đàn ông quyến rũ và
không biết ngại ngùng là gì. Chưa bao giờ tôi thấy một ai mượn tiền dễ đến thế.
Anh ta thường xuyên mượn được tiền của bạn bè và chẳng khó khăn gì trong việc mở
rộng tầm quan hệ của mình. Anh ta luôn nói rằng không thể chịu được mức sống tối
thiểu, chi tiêu cho những việc xài sang mới làm cho anh ta thích thú. Để có thể
sống được như vậy, anh ta tính dựa vào anh trai mình: George.
Thực ra lừa phỉnh George chẳng dễ dàng
gì. Đó là một người đàn ông đạo mạo, khô khan và dửng dưng trước những lời lẽ nịnh
bợ. Một hai lần George đã tin vào những lời hứa hối cải của Tom và đã cấp cho
anh ta những khoản tiền đáng kể để giúp hắn làm lại từ đầu. Với những khoản tiền
đó Tom đã mua xe ôtô và sắm một bộ sưu tập đồ trang sức rất đẹp. Khi George nhận
ra rằng em trai mình sẽ chẳng bao giờ quy thuận và chẳng thèm quan tâm tới nữa
thì Tom bắt đầu chuyển sang tống tiền anh trai mình một cách trơ trẽn. Đối với
một người đáng kính như George thì quả thật là không hay chút nào khi thấy em
trai mình đứng đằng sau quầy bar pha cocktail mỗi khi đến quán ăn mình ưa thích
hay làm người lái taxi đỗ trước cửa câu lạc bộ của mình. Tom nói rằng những
công việc này chẳng có gì là xấu nhưng nếu như George có thể cho anh ta vay hai
trăm bảng thì anh ta sẽ sẵn sang hy sinh công việc của mình vì danh dự gia
đình. Và George luôn phải chi tiền.
Thậm chí có một lần Tom đã suýt phải ngồi
tù và George lại được gọi đến. George đã nghiên cứu rất kỹ càng hồ sơ, thực sự
không xứng đáng với danh dự của em trai mình. Quả thực là Tom đã vượt quá giới
hạn cho phép. Tom vẫn luôn sống lông bông, cẩu thả và ích kỷ nhưng cho đến lúc ấy
anh ta vẫn chưa bao giờ làm gì bất lương – với George nghĩa là bất hợp pháp –
nhưng lần này nếu bị kiện ra tòa thì chắc chắn là sẽ bị kết án. Khi chỉ có một
người em trai duy nhất làm sao người ta có thể để cho em mình bị cầm tù được!
Người đã bị Tom lừa, một gã Cronshaw nào đó, là một người hay thù oán. Hắn nhất
quyết muốn kiện ra tòa, hắn nói Tom là một tên vô lại cần phải bị trừng trị. Để
cho vụ việc trôi qua êm thấm George đã phải rất mềm mỏng và chi ra năm trăm bảng.
Chưa bao giờ tôi thấy George giận giữ đến vậy khi ông ta biết được rằng Tom và
Cronshaw đã cùng nhau đi Monte-Carlo ngay sau khi lấy được tiền và đã sống một
tháng vương giả tại đó.
Hai mươi năm ròng Tom chơi cá cược đua
ngựa, lui tới những sòng bạc, tán tỉnh và nhảy với những cô gái đẹp nhất, ăn
trong những nhà hàng sang trọng nhất và ăn mặc sành điệu. Anh ta lúc nào cũng rất
chải chuốt. Đã bốn mươi sáu tuổi rồi nhưng người không biết thì đoán anh ta
không quá ba nhăm. Anh ta nói chuyện rất có duyên và ngay cả những người biết
rõ những tính xấu của anh ta cũng phải cảm thấy thú vị. Anh ta tràn đầy sức sống,
luôn vui vẻ và có sức quyến rũ không ai bằng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc
những khoản mà anh ta vẫn đều đặn vay tôi để trang trải cho nhu cầu cuộc sống.
Khi tôi cho anh ta vay năm mươi bảng mỗi lần tôi có cảm giác như mình có nợ với
anh ta. Tom Ramsay giao du với tất cả mọi người và tất cả mọi người giao du với
anh ta. Người ta không thể tán thành lối sống của anh ta nhưng cũng không thể
không thấy anh ta dễ mến.
George đáng thương, chỉ lớn hơn người em
trai vô dụng của mình có một tuổi lại có vẻ của một ông già sáu mươi. Từ một phần
tư thế kỷ nay ông ấy chưa bao giờ nghỉ ngơi quá hai tuần một năm. Ngày nào ông
cũng có mặt ở văn phòng từ chín rưỡi sáng và không bao giờ về nhà trước sáu giờ
tối. Đó là một người thanh liêm, chăm chỉ và đạo mạo. Ông ấy có một bà vợ đức hạnh,
bốn cô con gái và ông luôn là người chồng chung thủy, người bố tốt nhất thế giới.
Ông không bao giờ quên để dành một phần ba thu nhập của mình và dự định sẽ nghỉ
hưu ở tuổi năm mươi lăm, về sống ở ngôi biệt thự nhỏ của mình ở nông thôn chơi
golf và vui thú điền viên. Cuộc sống của ông chẳng có gì chê trách được. Ông rất
vui khi thấy mình đã già vì nghĩ rằng Tom cũng già đi cùng lúc. Ông xoa tay
nói:
- Mọi thứ còn được như thế chừng nào nó
còn trẻ và còn sức quyến rũ. Nhưng ta chỉ hơn nó có một tuổi, bốn năm nữa là nó
sẽ bước vào tuổi năm mươi rồi. Cuộc sống của nó sẽ chẳng còn dễ dàng nữa. Ta
cũng sẽ ở vào cùng tuổi đó nhưng với ba mươi nghìn bảng tiết kiệm. Từ một phần
tư thế kỷ nay ta vẫn luôn nói rằng cuối cùng nó sẽ trắng tay. Lúc đó để xem nó
thấy thế nào. Để xem lao động hơn hay chơi bời hơn chứ.
George đáng thương! Lúc này đang ngồi cạnh
ông ấy tôi thực sự thông cảm với nỗi khổ tâm của ông ấy. Tôi tự hỏi không biết
Tom đã lại gây ra điều ô nhục gì nữa đây. Trông George thực sự rất đau khổ.
- Ông có biết điều gì vừa xảy ra không?
George hỏi tôi.
Tôi nghĩ đến điều kinh khủng nhất: cuối
cùng Tom đã bị cảnh sát bắt giữ chăng?
George tỏ ra rất uất hận.
- Ông cũng công nhận rằng tôi đã luôn
chăm chỉ, đứng đắn, trung thực và đàng hoàng chứ? Tôi đã suốt một đời lao lực,
tằn tiện để hy vọng có thể nghỉ ngơi với một chút đỉnh thu nhập từ các khoản đầu
tư chắc chắn. Tôi đã luôn làm những gì mình phải làm, sống đúng như những gì
Chúa dạy.
- Đúng thế.
Mặt George đỏ rực lên.
- Cách đây mấy tuần hắn ta đã cưới một
bà đáng tuổi mẹ hắn. Bà ta vừa chết để lại cho hắn ta toàn bộ gia tài: năm trăm
nghìn bảng, một chiếc du thuyền, một căn nhà ở London và một căn nhà ở nông
thôn.
Và George đấm bàn thùm thụp với nắm tay
siết chặt và nhắc đi nhắc lại:
- Không công bằng! Thật không công bằng
một chút nào! Rất không công bằng!
Tôi đã không ngăn được mình phá lên cười
khi tôi nhìn thấy cơn giận lôi đình trên mặt ông ấy. Tôi cười rũ rượi đến nỗi
suýt ngã khỏi ghế.
George chẳng bao giờ tha thứ cho tôi,
nhưng Tom thường mời tôi dự những bữa tối thịnh soạn trong ngôi nhà sang trọng
của ông ta trong khu phố Mayfair và đôi khi ông ta vẫn mượn tôi những khoản tiền
nhỏ, nhưng đó chỉ là theo thói quen, chẳng bao giờ ông ta vay tôi quá một bảng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com