Mất
Chu Lai
Mất! Vâng, tôi không dám nói về một phạm
trù mất mát gì lớn lao thuộc về số phận con người, số phận dân tộc trong thiên
tai hay địch họa cả. Bởi đây chỉ là một cái mất quá ư là thường tình, một cái mất
ai cũng có thể mất, ai cũng đã từng mất một lần trong đời. Đó là mất giấy tờ.
Thằng con tôi đã đánh mất toàn bộ giấy tờ xe máy, giấy tờ tùy thân của nó.
Mà làm sao trong cuộc đời vốn lắm nỗi bực
mình, riêng cái chuyện xe pháo này tôi đã phải chịu đến hai lần bực mình rồi.
Cái bực thứ nhất là mua phải cái con xe chả ra làm sao. Nó là mác Nhật, đồ Nhật
xịn từ trong ra ngoài, từ đầu đến cuối đàng hoàng nhưng khi về đến nhà, đem ra
thợ bảo mông mới vỡ lẽ ra chỉ một nửa là Nhật, nửa kia, cái nửa quan trọng nhất
an toàn là cái anh Trung Quốc. Coi như mất nửa tiền. Đau hơn hoạn, nhưng xe mua
ngoài chợ, cá biển chim trời, làm sao có thể đòi bồi hoàn, chả lẽ lại mang cái
thân già đầy bệnh tật này ra giữa chợ tỷ thí một phen cho trắng đen rõ rệt? Cuối
cùng chỉ còn nước là ngồi nghe vợ cằn nhằn chồng là ngu lâu, là đã từng bắt bớ
băng cướp này băng buôn lậu nọ, đã từng chỉ huy hàng trăm người xông pha nơi biên
thùy, hải đảo để rồi có cái xe ranh cũng bị nó lừa. Đấng trượng phu giữa trời đất
ai lại đi cãi nhau tẹp nhẹp với đàn bà, đành cằn nhằn lại con là tại nuông chiều
mày, mới đi lính về có vài ngày đã nằng nặc đòi mua xe máy, tiền của cả chục
năm chắt bóp mới dành dụm được bây giờ để chúng nó... lừa (Lại câu của mẹ nó)
trắng mắt, sao mày không nhìn thằng bố mày đây này, cả đời toàn đi bộ hay đạp
xe cọc cạch có chết ai đâu, hả?
Thằng con hai mươi mốt tuổi, cao một thước
bảy lăm, mặt toàn mụn trứng cá bị mắng chỉ ngồi im lìm như sắp sửa hành quân đi
xa. Mà nó lại sắp đi xa thật. Lâu lâu mới tranh thủ về được nửa ngày, có cái xe
để nó nhẩy đi thăm hết bạn bè cho đỡ cuồng cẳng hoặc vi vu chở mẹ nó đi thăm
bên nội bên ngoại một chập rồi tất tả vào đơn vị, sướng nỗi gì mà mắng. Mà
Trung Quốc thì đã có sao. Cũng là bè bạn, cũng là cường quốc kinh tế, có phải
bùn cả đâu mà hắt nước đổ đi. Biết đâu cái giống xe pháo, thứ này đi với thứ
kia lại càng bền, như vũ khí Liên Xô đi với quân phục vải Trung Quốc, đã chả
đánh nhau cả đời sao. Thế rồi chuyện cũng qua trong sự liên tưởng hết sức chiến
tranh như vậy.
Nhưng đến cái bực mình thứ hai thì lại bực
quá! Thằng con trước khi vào đơn vị mươi phút mới thông báo một câu xanh rờn:
"Bố ơi! Con đánh mất hết giấy tờ rồi!". Hả? Giấy tờ nào? Giấy tờ gì?
Sao lại mất? Có đúng mất thật không? Đã tìm lục kỹ chưa? ... Một đống câu hỏi bục
ra như vãi trấu khiến nó quắt cả lưỡi lại: "Dạ! mất hết ạ! Giấy đăng ký,
giấy phép lái xe, giấy chứng minh thư, giấy phép ra vào doanh trại, giấy ...".
Trời ơi! Một con người tồn tại trên đời sao lại cần đến nhiều giấy tờ như thế
cơ chứ! Nhưng mà mất thế nào? Mất ở đâu? Mất trong trường hợp nào? ... Lại một
sự vãi trấu nữa. Con ... con cũng không biết. Con chỉ nhớ đã để nó ở trong cốp
dưới yên... Sao lại dưới yên? Túi tắm đâu mà lại để dưới yên, đồ ngu! Con ... sợ
để túi quần nó bị quăn. Quăn à? Quăn còn hơn mất. Thế mày có mở yên ra để rửa
xe lần nào không? Có nhưng ... Nhưng gì! Thế trong cốp có khe kẽ gì có thể lọt
được không? Con ... Thế mày có theo bạn bè vào quán xá nào không? Con ... Thế
mày có mở ra để đổ xăng không? Con ... Biết là hỏi chỉ để mà hỏi chứ cái mặt
xanh lét ra thế kia thì còn nhớ ra được điều gì nữa. Thế mày định thế nào? Mày
định cứ thế trần trụi đi trên đường phố, trần trụi đi vào đơn vị để người ta bắt
phạt, bắt làm kiểm điểm è cổ sao? Tất nhiên là nó lại im thin thít. Cuối cùng mẹ
nó, một người đàn bà chưa đánh mất cái gì bao giờ, kể cả cái thứ dễ mất nhất là
chồng lại là người biết cách hóa giải tình thế một cách uyển chuyển: "Ông
hỏi như hỏi cung thế, đến kẻ thù nó cũng phải mất mật chứ đừng nói đến con. Còn
mấy phút đồng hồ nữa, ông cùng với con thử đi lại tất cả những chỗ nó vừa nói
xem. Biết đâu ...".
Thì đi! Nói chung trong những rắc rồi đời
thường, đàn bà với bản năng giới tính rất ư là mềm mại thường bao giờ cũng bình
tĩnh hơn. Nhưng trước khi đi, bảo nó mở yên xe xem có lòi ra cái khe, cái kẽ
nào không đã... Hoàn toàn không! Kín bưng như quan tài đen, đến con giun cũng
chả lách qua nổi chứ đừng nói đến cả một tệp giấy dày cồm cộm.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
namkts57@gmail.com