Truyện ngắn dịch
       
Thơ
       
Thơ dịch Truyện ngắn khuyết danh Truyện ngắn Truyện dịch cực ngắn
       
9/3/12

Hai cây táo - Sinh Hiểu Thanh

Hai cây táo
Sinh Hiểu Thanh
Đoàn Hồng dịch

Trong sân nọ, có hai cây. Một cây là táo. Cây nữa cũng là táo.
Trong sân có hai hộ. Một là sư phụ họ Lưu. Một nữa cũng là sư phụ họ Lưu. Đều là sư phụ, không khách khí. Bên đông gọi bên tây là anh Cả Lưu. Bên tây gọi bên đông là anh Hai Lưu. Hai anh tức có hai thím. Họ không bà con nhưng thân hơn cả anh em ruột.
Chà! Trời mưa, nhà thân Hai Lưu vắng, thím Cả Lưu giúp lấy quần áo vào. Thím Cả Lưu đi làm ca đêm, đứa con đem gởi thím Hai. May, thím Hai có thằng nhóc, nên mấy đứa cùng ăn, cùng ngủ một giường.
Chẳng hiểu sao, cả hai nhà trở nên thù hằn. Gặp nhau không nhìn, về nhà là đóng cửa. Trong sân không còn nghe tiếng nói, tiếng cười của hai thím, cũng không còn thấy hai ông Lưu hay ngồi dưới gốc táo trò chuyện.
Gió và khí trời bảo cho hai cây táo biết rằng giữa chúng nó có sự xa cách. Một ngày của hai mươi năm sau, người lớn không có nhà. Minh Minh (cháu trai của anh Cả Lưu) và Anh Anh (cháu gái của anh Hai Lưu) chơi với nhau trong sân. Một trận gió thổi qua, "đốp... đốp" mấy quả táo chín rơi xuống đất. Minh Minh nói táo của nhà tao rơi. Anh Anh cãi, nói táo nhà nó rơi. Cuối cùng hai đứa níu tóc nhau. Anh Cả Lưu và anh Hai Lưu tình cờ cùng về, thấy cảnh đó, mắt đỏ ngầu, nét mặt hầm hầm, không khí căng thẳng, một tí nữa thì xô xát. Nhưng, nay họ đã già, trừng mắt nhìn vài giây rồi mới kéo cháu mình vào nhà. Một câu không thèm nói.
Hôm đó đến canh ba, trăng càng tròn càng sáng. Anh Cả Lưu không ngủ yên, dậy cầm cái thuổng lè lẹ ra sân, vạch một đường rồi từng nhát từng nhát đào. Anh ta muốn nhân ban đêm đào một đường hào chia đôi, sáng mai lấy gạch xây một bức tường. Đang đào, anh ta bỗng phát hiện rễ to, rễ nhỏ đan chéo chằng chịt vào nhau, càng đào càng thấy rễ cắm sâu, không thể phát hiện được rễ nào là của cây nào. Anh ta bần thần nhìn một lúc, rồi như điên, anh ta vội lấp đất lại, lấy chân nén chặt, lè lẹ vào nhà, đứng sững nhìn hai cây táo.
Canh bốn, trăng xế phía tây, sông ngân hà nằm nghiêng. Anh Hai Lưu cũng cầm một cái thuổng ra sân vạch một đường, đào. Đào được một lúc lại lấp, nén chặt vào nhà nhìn hai cây táo. Trong sân vẫn có hai cây. Một là cây táo. Một nữa cũng là cây táo.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

namkts57@gmail.com